khủng , chứ đâu phải vì những tiếng kêu :” ối làng xóm ơi ! Hù . Hù ! “
“Cọp ! Cọp “ , và tiếng còi oa , oa … của chiếc xe ho lao không đủ sức bò
lênm đèo !
Câu chuyện gặp cọp trên đèo thành ra một đề tài vô cùng hào hứng cho các
anh “ cu li lục lộ “ và đàn ông đàn bà trong xóm hai bên đường cùng xúm
lại bàn tán , vui cười rất là náo nhiêt .
Tuấn chen vào các đám đông góp câu chuyện bi-hài kích thích thú vị ấy .
Nhưng một lúc , Tuấn không thấy ông Tú đâu . Ði ngang qua các căn nhà
mở cửa , Tuấn muốn tìm ông Tú . Ông đang ngồi trong một căn nhà chong
đèn dầu hỏa . Chung quanh ông có sáu , bẩy người , nét mặt vui cười nghe
ông ngâm thơ . Tuấn bước vào . Ông Tú vẫn đội mãi chiếc mũ trắng trên
đầu ( tóc cúp carré ) , tay vẫn cầm cây dù đen , miệng vẫn nhai trầu mỏm-
mẻm, nói rất có duyên . Ông đang ngâm và giảng bài thơ ông vừa làm ra
như sau đây , cho bà con cô bác nghe chơi :
ÐI XE GẶP CỌP
Một chiếc xe xanh , một cọp vàng
Nhìn nhau bốn mắt sáng choang choang
Cọp gầm vang động , ôi hồn vía !
Xe hoảng kêu lên , ối xóm làng !
Máy bết , người run , vô diệu kế
Ðèo cao , đêm vắng , thậm nguy-nan !
Kìa đôi thùng thiếc ai quăng đấy !
Cọp nhảy co giò , tưởng sét vang .
Tuấn ngồi nghe , và thuộc lòng mấy bài thơ của ông Tú làm dọc đường , để
kỷ niệm cuộc viễn hành đầu tiên của Tuấn giữa buổi giao thơì của Lịch sử ,
nửa tân nửa cựu .
Ðường cái quan người Pháp goị là “đường thuộc địa số một “ ( Route
Coloniale N. 1 ) qua các vùng hiểm trở của miền Trung , nhất là từ Bình
Ðịnh vào Bình Thuận , đã có tiếng rất là nhiều cọp . Xe hơi đi ban đêm
thường gặp cọp luôn , và bởi cọp thời bấy giờ chưa từng thấy xe hơi nên ưa
ra ngồi bên lề đường để rình chụp , và hăm he khiêu khích . Cọp ngày nay
đã văn minh rồi , nên trông thấy xe hơi thì mau mau lẫn tránh vô rừng .