TUẤN, CHÀNG TRAI ĐẤT VIỆT - Trang 192

về .
Tuấn tắt đèn , nằm đọc thầm lại bài thơ lúc nãy :
Hăm lăm triệu đồng bào ! Nổi dậy !
Ðuổi quân thù a khỏi giang sơn
Chớ sao ngậm oán nuốt hờn
Ðể mang tủi nhục cho hồn Việt Nam ?
Ðây là đêm thứ Bảy . Cả ngày Chủ nhật Tuấn cứ đọc thầm bài thơ trên 70
câu . Tội nghiệp Tuấn-em ! Mới 14 tuổi , chưa hiểu quốc sự là gì cả , lần
đầu tiên được xem lén một tờ báo “ ghê gớm “ in từ bên Tây , gởi lén về An
Nam , làm xáo trộn cả tâm hồn còn ngây thơ của cậu . Cậu bổng nhớ lại nét
mặt nhăn nhó và những lời quyền rủa của ông giáo sư Toán , Gabriel , mà
Tuấn thường gọi với các bạn là “ Người Mặt Khỉ “
Tại sao ổng dám chửi mình là “ nòi giống dã man “ “ Sale race Annmite “ ?
Trong đêm tối , nằm đắp chiếc chiếu ( vì không có tiền mua mùng và mền )
, Tuấn âm thầm tức giận ông Tây Gabriel , rồi cảm xúc vì bài thơ trong “
Việt Nam Hồn “ , bổng dưng Tuấn khóc …Nhưng Tuấn khóc thút thít ,
không dám khóc to …
Cô Vinh , vợ thầy Bửu Vinh , từ nhà trên cầm cây đèn đi ra sau bếp , chợt
đi ngang qua chỗ Tuấn nằm , nghe Tuấn khóc . Cô cười , hỏi với giọng Huế
:
- Cậu Tuấn dợ dà hỉ ( nhớ nhà , nói theo giọng Huế ) ?
Tuấn nằm im thin thít giả vờ ngủ , không dám lên tiếng .
Sáng thứ Hai , Tuấn đi học , tìm ngay một ngươì bạn cùng tỉnh mà cậu thân
nhất , kéo ra phía sau trường nói thầm :
-Quỳnh ơi , mầy có thấy tờ báo “ Việt Nam Hồn “ không ?
-Tờ gì ?
- Việt Nam Hồn .
- Ở đâu ?
- Tao có đọc lén được một tờ , mầy ơi . Có bài thơ hay lắm , tao đọc cho
nghe …
Thế là Tuấn đọc hết cả bài thơ “ Hăm lăm triệu đồng bào , nổi dậy “…
Trò Quỳnh kéo trò Tuấn ngôì xuống cát , dựa lưng vào vách tường , bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.