về .
Tuấn tắt đèn , nằm đọc thầm lại bài thơ lúc nãy :
Hăm lăm triệu đồng bào ! Nổi dậy !
Ðuổi quân thù a khỏi giang sơn
Chớ sao ngậm oán nuốt hờn
Ðể mang tủi nhục cho hồn Việt Nam ?
Ðây là đêm thứ Bảy . Cả ngày Chủ nhật Tuấn cứ đọc thầm bài thơ trên 70
câu . Tội nghiệp Tuấn-em ! Mới 14 tuổi , chưa hiểu quốc sự là gì cả , lần
đầu tiên được xem lén một tờ báo “ ghê gớm “ in từ bên Tây , gởi lén về An
Nam , làm xáo trộn cả tâm hồn còn ngây thơ của cậu . Cậu bổng nhớ lại nét
mặt nhăn nhó và những lời quyền rủa của ông giáo sư Toán , Gabriel , mà
Tuấn thường gọi với các bạn là “ Người Mặt Khỉ “
Tại sao ổng dám chửi mình là “ nòi giống dã man “ “ Sale race Annmite “ ?
Trong đêm tối , nằm đắp chiếc chiếu ( vì không có tiền mua mùng và mền )
, Tuấn âm thầm tức giận ông Tây Gabriel , rồi cảm xúc vì bài thơ trong “
Việt Nam Hồn “ , bổng dưng Tuấn khóc …Nhưng Tuấn khóc thút thít ,
không dám khóc to …
Cô Vinh , vợ thầy Bửu Vinh , từ nhà trên cầm cây đèn đi ra sau bếp , chợt
đi ngang qua chỗ Tuấn nằm , nghe Tuấn khóc . Cô cười , hỏi với giọng Huế
:
- Cậu Tuấn dợ dà hỉ ( nhớ nhà , nói theo giọng Huế ) ?
Tuấn nằm im thin thít giả vờ ngủ , không dám lên tiếng .
Sáng thứ Hai , Tuấn đi học , tìm ngay một ngươì bạn cùng tỉnh mà cậu thân
nhất , kéo ra phía sau trường nói thầm :
-Quỳnh ơi , mầy có thấy tờ báo “ Việt Nam Hồn “ không ?
-Tờ gì ?
- Việt Nam Hồn .
- Ở đâu ?
- Tao có đọc lén được một tờ , mầy ơi . Có bài thơ hay lắm , tao đọc cho
nghe …
Thế là Tuấn đọc hết cả bài thơ “ Hăm lăm triệu đồng bào , nổi dậy “…
Trò Quỳnh kéo trò Tuấn ngôì xuống cát , dựa lưng vào vách tường , bảo