- Tôi là thầy giáo.
Ma đủng đỉnh đi ra …
Tuấn vẫn còn lạnh xương sống , vì trò nghe người ta nói rằng ma thường
giả dạng làm người . Bóng ma mỗi lúc mỗi hiện ra rõ rệt với chiếc áo dài
trắng , quần trắng , tà áo phất phơ trong gió . Tuấn chăm chú nhìn dưới
chân ma , nếu phải là ma thì chân đi lơ lửng trên không khí , còn trái lại nếu
chân đạp trên đất thì đúng là người . Tuấn vô cùng ngạc nhiên thấy bóng
trắng bước đến gần trò chính là thầy giáo lớp Nhì , thầy L.
Lễ phép , Tuấn và người học trò kia đều khẽ cúi đầu :” Thưa chào thầy “ .
Câu chuyện tò mò của bác lính tập và hai cậu học trò đáng lẽ đến đây có
thể chấm dứt được rồi . Không dè bác lính tập quái ác , lấy tay chỉ một
bóng trắng còn đứng yên bên Mả Vôi trong bóng tối lờ mờ ghê rợn , vì
đường phố không có đèn . Y hỏi :
- Còn con ma nào kia nữa ?
Thầy giáo lớp Nhì lính …quýnh , bập bẹ trả lời :
- Cô em …em của tôi đấy.
- Kêu em thầy ra đây . Sao lại đứng đó ?
Bóng trắng cứ đứng yên một chỗ . Người lính hăm dọa :
- Không ra đây , tui bắn chết chịu à !
Bây giờ trò Tuấn mới nhận thấy là người lính tập hơi say rượu , giọng nói
của y hơi lè nhè . Thầy giáo L. lên tiếng gọi :
- Ði ra , em !
Bóng trắng đủng đỉnh bước ra . Trời tối , Tuấn chưa trông rõ mặt , chỉ thấy
thoáng qua hình dáng thiếu nữ , Người lính say rượu hỏi :
- Cô làm gì chỗ cái Mả Vôi đó ?
Giọng cô thiếu nữ Huế trả lời rất nhỏ :
- Dạ …có làm chi mô …
Tuấn bước kề lại xem , bổng reo to lên :
- Tưởng ai , cô Hoa học trò lớp Nhì đây mà !
Người lính tập say , tay cầm súng lại ngó thầy giáo và tiếp tục hỏi :
- Thầy làm chi trong nớ với cô học trò nhỏ ni ?
- Nó là …em …của tôi …Nó đi tiêu …nó sợ ma ..tôi phải đi với nó …