TUẤN, CHÀNG TRAI ĐẤT VIỆT - Trang 608

quê lánh nạn “. Phong trào “ về quê lánh nạn “đang được thịnh hành ở Hà
Nội từ một tuần lễ đầu có chuyện rục rịch đánh nhau giữa Nhật và Pháp ở
Bắc Kỳ. Chỉ còn anh bếp ở lại giữ nhà. Lúc Tuấn đến, anh bếp từ dưới hầm
trú ẩn ở trong sân vừa chui ra, hỏi Tuấn :
- Hết báo động rồi sao, cậu Tuấn ?
- Hết từ nãy giờ. Chú không nghe à ?
- Sợ thấy mồ, còn nghe cái khỉ khô gì đâu !
- Ông Minh Phương đâu ?
- Ông ấy đem mẹ nó cả gia đình về lánh nạn rồi còn chó gì.
- Ông ấy đi lúc nào ? Chiều hôm qua chưa đi mà ?
- Còn mỗi một mình chú ở lại giữ nhà thôi à ?
- Thế mới cực bỏ mẹ.
- Cực cái gì ?
- Chứ cậu nghĩ xem : Hai ông bà lo đi về quê lánh nạn, bỏ tôi ở lại giữ nhà,
nhỡ bom ném xuống sập nhà thì làm thế nào ? Tôi phải dọn cất các đồ đạc
trong nhà, chả dám đi đâu cả !
- Không sao đâu, đừng lo.
- Cậu ở đâu ?
- Tôi vẫn ở phố Mã Mây.
- Thôi cậu dọn về ở đây với tôi cho vui, nhé ? Tôi thổi cơm cho cậu ăn. Ở
đây đánh cờ tướng chơi.
Tuấn cười :
- Giặc giã đến nơi, ở đó mà đánh cờ tướng !
- Nghĩ cho kỹ thì Nhật họ đánh Tây, chứ ăn thua gì An nam, phải không
cậu ? Tây phải phòng thủ Hà Nội.
- Ðất này là đất An nam chứ đất Tây à ? Nhật nó đánh Hà Nôị, thì nó làm
thịt chúng mình ! Còn Tây thì Nhật quét hết xuống hồ Hoàn Kiếm, thây kệ
chúng nó chứ.
- Ồ Thăng Long bất chiến tự nhiên thành, mà cậu !
- Nếu thế thì chú còn sợ cái quái gì ?
- Sợ máy bay Nhật ném bom thôi. Hôm nào Hà Nội bị ném bom thì tôi
cũng chuồn về quê lánh nạn. Còn cậu ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.