TUẤN, CHÀNG TRAI ĐẤT VIỆT - Trang 607

Ðịnh. Gầy như caí que, ngực lép xẹp, mang đôi giày há mồm. Nguyệt Hồ
cười mừng hỏi Tuấn :
- Ở đâu ra đây, cậu ?
Tuấn hất hàm về phía Văn Miếu :
- Ở sau bếp nhà cụ Khổng, còn cậu ?
- Tớ nấp trong sân Hội Dục Anh của cụ cả Khiêm.
Rồi nghiêm nét mặt, Nguyệt Hồ bảo nhỏ :
- Hải Phòng bị ném hai quả bom, chắc cậu biết tin rồi chứ gì ?
- Mình cũng vừa nghe tin đây. Hình như không có ai chết. Tụi Nhật chỉ
ném bom xuống bờ biển để hăm dọa thôi.
- Láo ! Có người chết lu bù. Nghe nói một quả rơi xuống phố Od’handal…
Ðây không phải là tin tức của đài Phát Thanh, vì lúc bấy giờ Hà Nội chưa
có Ðài Phát Thanh loan truyền tin tức, và cũng chẳng nhà nào có radio. Tất
cả tin tức biết được cấp thời đều do một số người được ưu thế nghe lỏm
nhờ làm việc trong Phủ Toàn quyền, trong các giới cao cấp Hành chánh
Bảo hộ hoặc trong các trại lính Tây.
Vì thế nên tin đồn rất nhiều, nhưng nhiều khi trái ngược nhau, do những
người vô tình hay cố ý loan truyền thất thiệt hoặc do các giới bồi bếp của
Tây không hiểu rõ tiếng Pháp nên loan tin sai lầm.
Chỉ một giờ sau khi hết báo động là cả thành phố đều biết tin Hải Phòng bị
ném bom. Nguyệt Hồ và Tuấn đi dọc theo phố Sinh Từ xuống chợ cửa
Nam gặp một người bạn. Có vẻ bí mật, người bạn không ai khác hơn là Lê
Văn Trương, cho biết Quân đội Nhật hoàng đang đánh Lạng Sơn.
Tuấn hỏi Trương :
- Cậu lấy tin ở đâu thế ? Có thật không ? Hay là gián điệp cho Nhật đấy ?
Trương trố mắt la :
- Tao nói dối mày, tao làm con chó ! Chúng nó đang đánh nhau ầm ầm ở
biên giới. Giờ chúng tao đang nói với chúng mày đấy không khéo Lạng
Sơn mất mẹ nó rồi còn gì !
Vội vàng từ gĩa Lê Văn Trương và Nguyệt Hồ, Tuấn chạy một mạch về nhà
Minh Phương, ngõ Văn Tân. Ðây là nhà xuất bản các sách báo của Tuấn.
Ðến đây Tuấn được biết rằng ông Minh Phương đã đưa mẹ, vợ và con “ về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.