vào thời đại này. Điều đáng tiếc là nàng mới mười lăm mười sáu tuổi, như
thế nào mà đã lập gia đình rồi?
- Vị tiểu nương tử này, cô muốn lão phu viết thư giùm sao?
Hoàng lão tú tài tiến đến trước mặt tiểu phụ nhân (người vợ nhỏ), trên
mặt nở nụ cười tươi như hoa. Có Đoàn Phi bám ở bên cạnh, đã mấy ngày
rồi lão không mở hàng. Nếu cứ tiếp tục không kiếm được tiền, chỉ sợ già trẻ
một nhà đều phải ăn không khí mất.
- Không! Tiểu nữ muốn nhờ tiên sinh thay tiểu nữ viết một đơn kiện!
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu phụ nhăn lại, đầy vẻ đáng thương nói.
- Đơn kiện?
Trong lòng Hoàng tú tài có chút kỳ quái. Có điều lão cũng không hỏi
nhiều, trải một tờ giấy trắng ra, cầm lấy chiếc bút lông Hồ Châu yêu quý
của mình, mài mực cho đậm rồi nói với thiếu phụ kia:
- Đơn kiện không giống như thư, cần ít nhất một lượng bạc một bức. Nói
đi!
Thiếu phụ kia nói:
- Tiên sinh minh giám, tiểu nữ họ Tiền, tên gọi Ngọc Lan. Người tiểu nữ
muốn kiện chính là gia phụ Tiền Vinh.
Hoàng tú tài viết nháp một dòng chữ Tống thể vô cùng đẹp mắt, nhưng
khi đặt bút chuẩn bị viết chữ đầu tiên thì đột nhiên dừng lại, để bút lên trên
giá bút, ngẩng đầu lên nhìn thiếu phụ tên Tiền Ngọc Lan kia rồi nói:
- Thật có lỗi, đơn kiện này của ngươi ta không viết được, mời đi tìm
người khác cao minh hơn.