TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 491

Nhạc Ngọc Lân nói:

- Phi ca, hãy bảo trọng. Đệ từng nghe nói, quan trường hiểm ác hơn chốn

giang hồ, hết thảy phải cẩn trọng. Vốn dĩ đệ muốn chỉ cho huynh một vài
thứ, nhưng đại sư huynh nói không được, vậy thì con búp bê sứ này huynh
nhận lấy, là đồ vật quý giá nhất mẫu thân để lại cho đệ.

Đoàn Phi gật đầu với Nhạc Ngọc Lân, đoạn quay sang nhìn Nhạc Ngọc

Kỳ. Nhạc Ngọc Kỳ nhếch nhếch mép nói:

- Được rồi, hãy giữ cái mạng con của ngươi, đừng có chết trước bọn ta,

như thế sẽ làm tổn hại đến danh tiếng Nhạc thiếu hiệp của ta đó.

- Ha ha, ta còn mong các ngươi sau khi ra ngục sẽ tiếp tục bảo vệ ta đó.

Đoàn Phi cười lớn rồi quay người bước đi, đột nhiên ngoái đầu lại cười

một cách kỳ dị, nói:

- Hai người quả thật càng nhìn càng đáng yêu.

- Cút !

Nhạc Ngọc Kỳ gầm lên. Nếu trong tay mà có thứ gì nhất định sẽ cầm lấy

mà quăng về phía Đoàn Phi. Nhạc Ngọc Lân hỷ mũi, mắt ngân ngấn lệ,
hướng theo dáng hình Đoàn Phi cho tới khi mất hút.

Đoàn Phi sau một chặng ngồi thuyền suốt đêm, rút cục đã về đến huyện

Bảo Ứng, về đến nơi cũng đã là nửa đêm. Tin tức đầu tiên nhận được là
người nhà của Bộ đầu thiệt mạng đã sắp xếp hậu sự cho ông ta, mọi sự đã
được giải quyết thỏa đáng, mọi người ai về nhà đấy đi ngủ. Một đêm cô
tịch.

Đoàn Phi thức giấc vào buổi sáng sớm với tinh thần hết sức phấn chấn.

Hắn đứng tấn trên khoảng đất trống trước nhà, đánh vài chiêu Thiếu Lâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.