TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 847

thân vào chỗ nguy hiểm, chém giết với đám cường đạo chán sống này
được? Cho dù có là cao thủ thì đã sao? Thời đầu Tống Mạt Nguyên, bao
nhiêu anh hùng hào kiệt vì bảo vệ quốc gia mà ra chiến trường. Chẳng phải
vẫn rơi vào kết cục người nào người nấy đầu một nơi thân một nơi đó sao?

Đoàn Phi thở dài:

- Nói thế thôi mà. Lúc ta ra tay thì đương nhiên là lúc đại cục đã định rõ,

không còn nguy hiểm nữa. Giống như Triệu Tử Long ra bảy vào bảy khiến
cho người ngựa đám thiên quân vạn mã bị đánh tơi bời. Ta cũng chỉ có thể
ảo tưởng một chút thôi mà.

Tô Dung nhoẻn miệng cười nói:

- Thì ra đại nhân thích đánh chó mù đường à. Chuyện này thì đơn giản.

Đợi lúc đuổi địch đi rồi bắt vài tên tù binh về cho đại nhân cầm thương đâm
cho chúng vài nhát vào đùi là được thôi mà.

Đoàn Phi cả giận nói:

- Như thế thì có ý nghĩa gì. Ngươi không nghe nói lúc chúng ta ở trấn

Hải An, ta đã từng một đao phanh kẻ địch ra làm đôi đấy. Chỉ tiếc là nếu có
một thanh đao Đông Dương trong tay thì những tên tặc tử bình thường
cũng không làm ta bị thương được.

- Đúng đấy. Chúng ta đã từng quyết chiến với cả ngàn quân giặc Oa.

Mấy tên tiểu tặc này thực sự chẳng là gì. Nếu trong tay có binh khí thuận
tiện thì chúng ta cũng có thể xông lên hỗ trợ chiến đấu rồi.

Thạch Bân nói.

Phía xa có một đội người ngựa đuổi tới. Trong tay bọn họ ai cũng cầm

cây đuốc, tựa như một con rồng lửa quanh co khúc khuỷu. Thạch Bân vừa
mạnh mồm nói thế cũng không khỏi giật mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.