TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 993

- Ta nào có biết? Hoặc là hắn nhờ trợ thủ làm cũng nên. Ngươi không

thấy bên cạnh hắn lúc nào cũng có vị tiểu sư gia rất là xinh đẹp đó sao?

Quế Ngạc dường như không nghe thấy lời của Nhung Văn Thịnh, hắn

nghiền ngẫm tỉ mỉ câu đối kia của Đoàn Phi. Hắn lẩm bẩm nói:

- Đây không phải là câu đối mà là một câu thơ sao? Ý tứ còn dang dở,

chưa thỏa chí!!!

Nhung Văn Thịnh cười đáp:

- Mặc cho là câu đối hay là câu thơ, dù sao thì đó không phải là do tên

tiểu tử đó làm ra. Không phải nói nhiều, hôm nay cũng chẳng có mấy việc
để làm, chúng ta đi đánh bài đi, cái bài Đại Minh mà mới đây đang phổ
biến quả không tồi. Ta đánh cùng với kẻ khác mà mãi không được, vẫn là
đánh với ngươi ăn ý. Đi thôi, đi thôi... Đừng ưu tư cho dân cho nước nữa,
nghĩ nhiều bạc tóc phỏng có ích gì!

Quế Ngạc nghĩ ngợi một chút, nói:

- Thôi khỏi, hôm nay thôi. Bản tấu hôm nay ta còn chưa viết.

- Thật là vô vị! Ngày nào cũng viết cái thứ đó ngươi không thấy chán

sao? Nghe nói Hoàng thượng căn bản không xem đến. Ngươi có viết nữa
cũng vô dụng.

Nhung Văn Thịnh khuyên thế nào cũng không được đành đi.

Quế Ngạc đứng tại chỗ đó nghĩ ngợi một lát, mắt vẫn nhìn chăm chú vào

câu đối đó. Hai mắt bỗng sáng lên, vỗ tay nói:

- Cứ làm như thế đi! Tuyệt!

Đoàn Phi sớm đã về đến nhà, canh cửa nhìn thấy hắn liền nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.