TUỔI 17 - Trang 116

CONSTANTIN SERGHEEVICH

Olia là một em bé ham hiểu biết, nhanh trí và hay thích tự làm lấy mọi

việc. Mặc dù mẹ thường gọi em là Lianca, bố gọi em là Liesca, bà gọi là
Aliosa, em vẫn biết rõ tên thật của em là Olga Constantinova Gariunovna
và nhà em ở phố Quybisev, số 22, phòng 34.

Sáng nay khi em đang mặc quần áo, mẹ em bảo:
- Lianca, con chóng lớn quá, sắp đầy 5 tuổi rồi đấy!
Câu nói của mẹ làm em bối rối, khó hiểu, nhưng lúc đó vì em không cài

được yếm nên không kịp hỏi lại: “đầy cái gì cơ ạ, sao lại đầy hả mẹ” trong
khi em rửa mặt, chải đầu, mặc quần áo thì mẹ em đi chợ mua thức ăn mất.
Thế là vấn đề vẫn chưa tỏ rõ, nhưng bố đang ở nhà, lập tức em mang theo
búp bê Natasa chạy sang với bố.

Nhưng em dừng lại ở cửa. Olia hiểu rằng khi bố hoặc mẹ đang ngồi đọc

sách ở bàn thì đừng có mà quấy rầy. Bố mẹ sẽ không chơi với em, không kể
chuyện cho em nghe và cũng sẽ không trả lời câu hỏi của em đâu. Những
lúc đó mẹ thường đuổi em ra khỏi phòng, bố thì cho phép em ở lại nếu em
không làm ồn và tự chơi lấy một mình. Bây giờ em cũng tự chơi như thế:
Olia nín thở, rón rén lại gần chiếc đi văng và đặt búp bê xuống.

Olia mới giáp mặt bố từ mùa xuân này, và bố em thực sự là một người

tốt. Trước đây khi còn ở xa Leningrad, Olia đã biết em có một người bố.
Em đã nhiều lần thấy đồ dùng của bố em: bộ com-lê đang mặc hiện nay,
chiếc cặp xách, cà-vạt, mũ lông... thậm chí em được xem cả ảnh nữa,
nhưng “thực tế” bố là người thế nào thì em chưa rõ. Có thể đó là một người
tốt, cũng có thể là một người nào đó khác, mẹ thường kể cho em nghe, bố
em đã chiến đấu chống bọn phát xít thế nào, đưa cho em xem thư của bố và
những lúc đó mẹ hay sụt sịt khóc. Sau đó đến ngày chiến thắng. Mẹ và em
cùng mọi người trở về Leningrad, mẹ bảo với em bố bị thương nặng, đang
nằm ở quân y viện, nhưng không hiểu sao lại mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.