TUỔI 17 - Trang 117

Cuộc gặp gỡ đầu tiên với bố thật đặc biệt. Olia đã từng có dịp đến các

quân y viện. Ở lớp mẫu giáo em được tập hát, học thuộc những bài thơ, sau
đó đến các quân y viện để biểu diễn. Các bác, các chú thương binh hoan
nghênh các em, thưởng kẹo cho các em và nói chung là các em rất thích
thú.

Nhưng ở đây mọi việc lại xảy ra hoàn toàn khác. Khi đến viện, mẹ em

vừa mặc chiếc áo choàng trắng vào thì Olia bỗng sợ hãi và òa lên khóc. Mẹ
em cố thuyết phục:

- Lianca, con làm sao thế? Sao con lại khóc? Con ngốc ạ! Mẹ con mình

sắp vào thăm bố bây giờ mà. Con sắp gặp bố... hiểu chưa? Bố rất yêu, rất
yêu con đấy.

Mọi lời khuyên nhủ đều vô ích. Tania Mikhailovna cuống quýt không

biết phải làm gì để thuyết phục con. Em bé dứt khoát không chịu đi vào
phòng bệnh nhân. Phải đợi để cho em dịu bớt đi. Mươi phút sau, khi đã khô
nước mắt, Olia bắt đầu trả lời câu hỏi của các chị hộ lý thì mẹ em mới nói:

- Thôi được rồi. Con chờ mẹ ở đây vậy. Mẹ sẽ vào thăm bố và sẽ nói với

bố là con không muốn đến gặp bố.

Olia vội nắm lấy vạt áo mẹ, lắc đầu nguây nguẩy.
- Thế thì làm thế nào bây giờ? Vì bố đang chờ chúng ta mà. Hay con

nghĩ lại đi, con đồng ý vào nhé?

Em bé ngượng nghịu nhìn mẹ, gật đầu đồng ý. Dọc hành lang hai mẹ con

gặp các đồng chí thương binh. Một vài người nói chuyện với em, chào em,
xoa đầu và cúi xuống hỏi em điều gì đó, và cứ mỗi lần như vậy, Olia lại sợ
hãi nghĩ rằng người đó chính là bố mình. Cuối cùng hai mẹ con vào một
phòng, trong đó có kê nhiều giường. Olia rụt rè đưa mắt nhìn tứ phía, mẹ
em không do dự gì kéo em về cuối phòng. Rồi họ dừng lại bên một chiếc
giường, trên đó có một người lạ mặt đang nằm, chiếc chăn đơn màu xám
đắp ngang ngực. Như trong một giấc mơ, em nghe thấy tiểng mẹ vẳng trên
đầu:

- Đấy, nó đấy, con bé nhát quá... chả hiểu hôm nay làm sao nó lại thế...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.