TUỔI 17 - Trang 127

ĐƯỢC ĐÁNH GIÁ CAO

Giờ nghỉ giữa buổi, Catia, Jenia và Tamara chờ thầy giáo chủ nhiệm ở

đầu cầu thang. Giờ sau là giờ văn nên Constantin Sergheevich thế nào cũng
đến trước vài phút. Bản “Lời hứa danh dự” Catia cuộn lại cầm trong tay.

- Thú vị thật! Thầy sẽ nghĩ sao nhỉ?
Tamara trả lời một cách giễu cợt:
- Thầy sẽ nói đây là một sự ngu ngốc, kết quả của những bộ óc còn non

nớt. Thầy sẽ bảo việc này chỉ phù hợp với học sinh lớp năm, lớp sáu thôi,
còn đối với các học sinh sắp tốt nghiệp thì có phần không thích hợp...

- Đừng có nói bậy, - Jenia bực tức nói - Công nhân cũng còn hứa quyết

tâm cơ mà.

- Thế mà cũng đòi so sánh! Học tập giỏi là nghĩa vụ của chúng ta. Đó là

tiêu chuẩn. Nếu chúng ta vượt tiêu chuẩn thì hứa hẹn gì hãy hứa hẹn...

Catia giận dỗi cắt ngang Tamara:
- Ba hoa thế đủ rồi đấy! Chỉ có Valia là làm mình băn khoăn...
- Ép buộc cũng không giải quyết được gì, - Tamara nhún vai nói.
- Nó nói với mình là “Lời hứa danh dự” thậm chí còn làm nhục nó. Nó

bảo là nó không cần có “động cơ thúc đẩy” kiểu đó nữa, - Jenia cho biết, cô
định một lần nữa thuyết phục Valia ký vào bản “Lời hứa” đó.

- Chả nhẽ nó lại nói thế! - Tamara ngạc nhiên.
- Đúng thế.
- Con bé bướng bỉnh.
Catia phản đối:
- Đây không phải là bướng bỉnh. Theo mình thì bạn ấy vẫn còn giận cả

lớp vì chuyện với Ania. Bạn ấy vẫn chưa quên cái tát đâu, các bạn ạ.

- Sao lại cái tát ở đây?! Chả nhẽ suốt đời nó cứ bận tâm mãi với cái

chuyện ngu ngốc đấy hay sao?! Không muốn ký thì thôi, không cần!

Jenia sôi nổi phản đối:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.