TUỔI 17 - Trang 129

Chán nản vì vỡ mộng, các em quay sang phía Tamara và bắt gặp trong

ánh mắt cái nhìn giễu cợt.

- Mình đã bảo các bạn mà... - cô ta nói khẽ, - kết quả của những bộ óc

còn non nớt.

Thật bực mình. Trong thâm tâm tất cả các em đều tin rằng “Lời hứa danh

dự” sẽ làm thầy giáo chủ nhiệm vui lòng, rằng thầy giáo sẽ chúc mừng các
em, khen ngợi sáng kiến của các em, chúc các em thành công... Nhưng thay
vào đó - vẫn là cái giọng thường ngày. Thầy giáo chăm chú nhìn các em và
hỏi:

- Thế các em cần đề nghị gì với tôi? Các em đã bày ra một việc lớn,

nhưng khó nói nó sẽ đưa đến cái gì. Các em đã bắt đầu tốt, nhưng hứa thì ta
có thể hứa cái gì mà chẳng được. Tất cả vấn đề là ở chỗ có thể thực hiện
được đến đâu... và các em có đủ nghị lực và quyết tâm tiến hành công việc
đến thắng lợi không...

Thầy đứng dậy, không chống gậy, đi ra phía trước bàn. Trong các giờ

học, thầy thường hay đứng, - có lẽ đấy là một thói quen của thầy.

- Thôi, bây giờ chúng ta nói chuyện với nhau nhé. Các em ngồi xuống.
Các em rầu rĩ ngồi vào phía sau bàn, chú ý lắng nghe. Thầy bắt đầu:
- Tôi không nhớ chính xác đồng chí Stalin đã nói vấn đề này như thế

nào. Nhưng nội dung đại thể như sau… Thắng lợi không tự nó đến. Những
nghị quyết, những bản tuyên ngôn đặc sắc - đấy chỉ là bước đầu và nó chỉ
là nguyện vọng, mong muốn đối với thắng lợi. Đối với các em cũng thế.
“Lời hứa danh dự” chỉ là bước đầu... À, thế mọi người đều ký cả chứ?

- Thưa thầy, Valia không chịu ký. - Catia trả lời.
- Sao thế?
Tamara trả lời không do dự:
- Thưa thầy, vì bướng nên bạn ấy không ký ạ. Quả là kênh kiệu. Bạn ấy

lúc nào cũng cá nhân chủ nghĩa.

- Thật đáng buồn nếu em ấy cứ thế mãi. Các em định làm gì tiếp?
- Với Valia ấy ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.