TUỔI 17 - Trang 140

băn khoăn vì sự ngang bướng của mình. Tamara, người mà cô hơi nể sợ,
nhìn cô như chó sói. Jenia hôm qua đã hai lần dụ dỗ cô ký vào “Lời hứa”
nhưng cuối cùng chửi cô là “con vật khó tính dài tai” rồi bỏ đi.

Clara từ góc phố bước ra. Cô nhìn thấy Valia, đợi bạn, rồi cùng đến

trưởng. Clara nói:

- Hôm nay không có văn...
- Được thở chứ sao.
- Bạn nói gì vậy! Lẽ nào bạn không thích những giờ học văn?
- Không, sao lại không thích... Thầy dạy không đến nỗi tồi, có điều về

nhà phải đọc nhiều quá, - Valia thú nhận.

Sự xuất hiện của thầy Constantin Sergheevich bắt Valia phải đọc sách.

Thực ra, Valia đọc sách một cách thú vị, cô đọc đi đọc lại những tác phẩm
văn học, trong giờ học cô luôn bảo vệ quan điểm của mình, sự đánh giá của
mình đối với các nhân vật và cách xử sự của họ, nhưng cô vốn không ưa
làm việc và cô vẫn giữ một thói thờ ơ như trước.

- Hôm nay cô Anna Vaxilievna sẽ hỏi bài đấy, - Clara báo trước.
- Hỏi thì hỏi chứ!
- Mình thấy lo lo thế nào ấy.
- Chính các bạn có lỗi chứ ai. Tự mua vạ vào thân, bỗng dưng ký tên vào

“Lời hứa” mà chả ai cần đến ấy... Mình chẳng hiểu nổi! Bắt chước nhau
như đàn súc vật. Một con đi đâu, cả đàn theo đấy. Valia cho rằng tất cả các
bạn, ai đã nhẹ dạ ký tên vào bản “Lời hứa”, bây giờ đều hối hận và ghen tỵ
với mình.

- Tiếc là bạn không ký...
- Lại có điều mới lạ thế nữa! Các bạn cần phải đuổi theo cho kịp mình,

chứ đâu có phải mình đuổi theo cho bằng các bạn! Dù sao thì mình cũng là
học sinh xuất sắc và cho đến bây giờ chưa hề cầu xin ai giúp đỡ! - Valia
cáu.

- Việc đâu phải ở chỗ ai bằng ai.
- Thế ở chỗ nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.