TUỔI 17 - Trang 142

Clara còn có thể giải thích là vì em mồ côi cả bố mẹ. Bố mẹ em đã hy sinh
trong thời gian thành phố bị phong tỏa. Em có một căn phòng tương đối tốt,
nhưng lại ở cùng với hết bà cô này đến bà cô khác.

- Bây giờ bạn sống với cô Lida Marimovna à? - Valia hỏi.
- Ừ.
Valia biết là chỉ có cô Lida Marimovna mới cho Clara ngồi học đến một

giờ đêm. Đó là một người đàn bà hay thương người và mến khách, bà vẫn
thích an ủi đứa cháu mồ côi và khóc cho nỗi khổ của cháu mãi đến tận bây
giờ. Cô để cho cháu hoàn toàn tự do, chỉ thường hỏi han đến sức khỏe và
việc học tập ở trường của cháu. Nhưng sự tốt bụng đó chỉ là bên ngoài. Cứ
hễ động đến việc mua áo hoặc mua giày cho cháu là bà không có tiền. Hết
thời hạn, Clara lại về ở với bà cô thứ hai. Cô Anastaasia Marximovna thẳng
tính và nghiêm nghị, cô hay thích dạy bảo và bắt cháu phải hoàn toàn phục
tùng cô. Cô không bao giờ an ủi, tỏ ra thông cảm với cháu nhưng lại dè xẻn
số tiền lương ít ỏi của mình để mua áo, mua giày cho cháu. Cô Anastaasia
hơi thô bạo và cổ lỗ, nhưng Clara quý cô hơn là cô Lida. Sau một lúc suy
nghĩ Clara hỏi:

- Này Valia, có phải bạn viết là con gái không thể thân với nhau lâu được

không?

- Bao giờ?
- Lúc mà chúng mình viết về tình bạn trong giờ học hóa đấy.
- À à! Mình cũng chẳng nhớ là đã viết cái gì nữa, - Valia nói với vẻ

không quan tâm.

- Thế còn mình thì lại nhớ rất rõ. Bạn viết là con gái chỉ có thể thân nhau

đến lần tranh luận nghiêm túc đầu tiên là kết thúc.

- Thế thì sao?
- Có phải bạn định nói đến tình bạn của chúng mình không?
- Không phải chỉ của chúng mình. Cứ thử xem, ai cũng vậy... Valia bắt

đầu và chợt im bặt. Cô biết Clara định nói gì nhưng cô không muốn đề cập
đến việc đó nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.