TUỔI 17 - Trang 138

Valia không công nhận bất cứ ai hơn mình. Trong bất cứ việc gì cũng

muốn là người thứ nhất, nhưng nếu việc đó đòi hỏi phải có sự lao động kiên
trì thì cô bỏ ngay khi mới bắt tay vào.

Hôm nay Valia thấy khó chịu lắm: tất cả cái trò ký tên vào... “Lời hứa”

đó làm cô rất bực mình. Valia cho đó chẳng qua là việc đi hầu mấy đứa học
kém. “Lẽ nào tất cả học sinh đều có thể học xuất sắc ư? Chỉ có người ngốc
mới không hiểu điều đó” - Cô nghĩ thế trong khi thu dọn sách vở.

Bà mẹ bảo:
- Valia, đặt ấm nước lên bếp tý con.
- Đặt làm gì? Con uống nước chè rồi mà.
- Ông chưa uống, mà mẹ cũng chưa uống...
- Con không có thì giờ đâu. Con đi học muộn rồi đây này!
Cô cho hết sách vở vào cặp, lấy từ mắc áo xuống chiếc áo khoác của bố

đã được sửa lại cho và ra đứng giữa phòng, mặc ngay trước mặt mẹ.

- Sao con không mặc măng-tô?
- Con không thích.
- Sao mày không biết ngượng thế, Valia? Chiếc áo măng-tô mới! Hóa ra

tao đã vứt tiền đi à.

- Nếu mẹ thích thì để mẹ mặc.
- Tôi không có tiền để mua áo măng-tô đúng mốt.
- Con chẳng thiết, - cô gái nói với vẻ mặt giận dỗi và đi ra khỏi phòng.
Valia không tôn trọng mẹ vì cho là bà thiếu hiểu biết và hay cáu kỉnh. Cô

đối với bố tốt hơn vì bố ít khi rầy la và không bao giờ làm phật ý cô. Ông
nội đối với cô hầu như không còn tồn tại trong nhà. Valia chỉ yêu có bản
thân mình, nhưng cứ hễ đứng trước gương là cô phải công nhận trên khuôn
mặt mình toàn nhược điểm và tự gọi mình là con “xấu gái”. Nhưng lại
không phải như vậy. Valia tự gọi mình là xấu gái chẳng qua là để làm điệu
đó thôi, thực ra thì cô lại nghĩ khác. Khuôn mặt dễ thương có chiếc mũi nhỏ
nhắn hơi hếch và đôi mắt sáng, cái trán rộng và cao, những chiếc răng hơi
to và trắng muốt, thân hình nhỏ nhắn gọn gàng, đối với cô đâu có xấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.