TUỔI 17 - Trang 173

- Jenia đặt tay lên một trong những phần bánh - Phần này cho ai?
Nói ngay.
- Catia. - Nina nghĩ và trả lời.
- Này. Catia nhận lấy. Còn phần này?
- Phần này, nào cho ai nhỉ... - Nina cố tình kéo dài. - Thế đó có phải đầu

bánh không?

- Thôi đừng vờ vĩnh nữa! - Jenia nổi cáu - Nói nhanh lên.
- Larisa.
Cứ thế các phần được chia hết cho các cô gái và không ai kêu ca là

không công bằng cả. Chỉ có Valia trong bụng rất giận vì Nina gọi tên cô ta
sau cùng. Mà cũng chẳng phải là gọi, khi chỉ còn một phần bánh. Jenia bèn
đưa cho cô và lạnh lùng nói:

- Hết rồi! Đây là phần của bạn.
Valia định từ chối trước mặt mọi người nhưng lại nghĩ lại. Vừa muốn ăn,

với lại việc từ chối như vậy cũng chẳng chứng minh được điều gì.

Khi những lớp buổi chiều bắt đầu học thì thầy Constantin Sergheevich

bước vào lớp. Các cô gái đứng dậy. Muốn nhấn mạnh đây không phải là
giờ học và mình cũng là một thành viên của tập thể như tất cả các em học
sinh, thầy giáo đứng vào một cái bàn học sinh bỏ trống và sau một phút
ngập ngừng, trong tiếng cười của cả lớp, thầy nói:

- Chúng ta ngồi xuống thôi chứ... Ai sẽ hướng dẫn buổi thảo luận của

chúng ta đây? - Thầy hỏi khi tất cả đã ngồi xuống. - Catia Ivanova nhé!

- Đúng rồi ạ! Catia!
Catia bước đến cạnh bàn giáo viên, dáng ngượng ngập. Em cứ tưởng

thầy giáo sẽ hướng dẫn cuộc họp nên không chuẩn bị trước.

- Thưa thầy, thầy đã ăn trưa chưa ạ? - Jenia kêu lên.
- Tôi sắp ăn.
- Thầy ăn với chúng em một miếng bánh mì vậy nhé? - Cô vừa cười vừa

bẻ một nửa phần bánh của mình mời thầy giáo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.