TUỔI 17 - Trang 172

- Mình không thể ở lại được, Jenia ạ. Thầy Constantin Sergheevich bảo

đây là tự nguyện cơ mà.

- Bạn ở nhà có việc gì nào? Hôm nay là thứ bảy.
- Lại càng phải về. Bao nhiêu là việc, tối anh Igor về.
Je nia có cảm giác là có điều gì đó và thuyết phục Svetlana cũng chỉ vô

ích thôi. Bạn ấy không bao giờ làm bộ, và nếu đã quyết định đi về thì nghĩa
là có lý do chính đáng. Jenia kéo dài giọng một cách không hài lòng:

- Ừ, hóa ra bạn như thế đấy!
- Bạn kể cho mình nghe với nhé. Được không? Đến nhà mình muộn một

tí, - Svetlana mời bạn và chia tay.

Ra khỏi phố, Svetlana bước về nhà, cố gắng không nghĩ đến trường học,

đến cô bạn thân ở lại trường, đến buổi tranh luận. Cô chẳng có lý do đặc
biệt nào và cũng chẳng có công việc gì đợi ở nhà cả. Chẳng qua cô lẩn trốn
không muốn tham gia thảo luận, tuy rất muốn được nghe xem thầy
Constantin Sergheevich phát biểu thế nào về hạnh phúc. Cô cũng không
hiểu thật rõ ràng tâm trạng tình lúc đó nữa, - không biết tại sao cả ngày
hôm nay cô thấy bực mình và nhất định không chịu tham gia thảo luận
quan niệm về hạnh phúc. “Hay là quay lại vậy? - cô nghĩ - Không. Nếu đã
quyết định thì coi là xong! Thật không tiện tí nào đối với Jenia!

Các cô gái đón Nina Sarina một cách ầm ĩ khi em còn đang thở hổn hển

vì đi quá nhanh và mới về đến hành lang.

- Hoan hô! Chúng ta thoát chết đói rồi!...
Hai ổ bánh mì chia cho mười bốn người rõ ràng là hơi ít. Khi hỏi xem có

ai không muốn ăn không thì chăng có ai từ chối cả. Thế là đành phải chia.
Không tìm thấy được con dao nào thích hợp, đành phải bẻ bằng tay vậy.
Những phần không được đều lắm có kèm những miếng thêm nhỏ. Tất cả
đều muốn mẩu đầu có vỏ giòn.

Jenia ra lệnh:
- Không ai được động đến đây! Nina, bạn phải đi mua bánh cho lựa chọn

bất cứ phần nào. Chọn đi. Bây giờ thì quay lưng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.