TUỔI 17 - Trang 217

Sau khi Mikhail Sergheevich về, mẹ em vào phòng bật điện lên, dừng lại

cạnh giường và dịu dàng hỏi:

- Ania, con làm sao thế? Sao con lại không chơi tiếp.
- Mẹ ơi, mẹ muốn lấy chồng à? - Ania nhổm dậy trên giường và hỏi mẹ

một cách thẳng thắn và gay gắt. Đôi mắt em rực lửa căm hờn, giọng nói
cương quyết.

- Sao thế con? - Bà Olga Nicolaevna ngượng nghịu hỏi. Về nguyên nhân

việc con gái đùng đùng bỏ đi dĩ nhiên là bà đã đoán ra và đợi những câu hỏi
con gái sẽ đặt ra, nhưng bà không ngờ con bé lại nói về việc đó với cái
giọng như thế. - Ừ, thì cứ cho là như vậy, Bà không trả lời thẳng vào câu
hỏi của con. - Thế con cho là mẹ đã già rồi ư?

- Mẹ phải biết rằng... điều đó sẽ không bao giờ có đâu?
- Tại sao thế?
- Tại vì đó là sự xúc phạm đến vong linh của bố? Con... con không thể

chịu đựng được điều đó!

- Thế con có nghĩ đến những điều mình nói không?
- Hoặc ông ta, hoặc con! Mẹ phải nhớ lấy điều đó!
- Ani, hãy gượm đã. Con không còn bé bỏng gì nữa, nên mẹ và con có

thể nói chuyện với nhau như... như hai người phụ nữ. - Olga Nicolaevna
nhẹ nhàng nói, bà ghé ngồi vào giường con. - Mẹ mừng vì con bắt đầu câu
chuyện đó. Hôm nay mẹ và bác Mikhail Sergheevich vừa nói chuyện xong.

- Con không muốn nghe gì hết!...
- Ania nghe lời mẹ.
- Con đã nói hết với mẹ rồi đấy. Hoặc ông ta, hoặc con!
- Sao con lại nói điều dại dột vậy? Ania con lớn rồi kia mà!
Mẹ không ngờ... Sang năm con đã là sinh viên rồi đấy...
- Mẹ ạ, con chẳng nói điều gì dại dột đâu... mẹ hiểu cho...
Ania cố nói cho có sức thuyết phục bằng một giọng lạc hẳn đi. Có cảm

giác như em sắp òa lên khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.