TUỔI 17 - Trang 218

- Ừ được. Lúc khác ta sẽ nói chuyện với nhau nhé. Hôm nay nói chuyện

với con khó quá.

- Mẹ hãy nhớ lấy, con đã báo trước cho mẹ biết rồi đấy. - Ania nói như

báo trước điều dữ và quay mặt vào tường em kéo chăn trùm kín tận đầu...

Gần hết giờ học thầy Vaxili Vaxilievich đến gần bàn của Ania

Alechxeeva và nói với em có vẻ thông cảm.

- Ania hình như em không được khỏe lắm phải không? Em đi gặp bác sĩ

đi.

- Không ạ, thưa thầy, em vẫn khỏe ạ.
- Trông em xanh lắm, và mắt em hôm nay không giống như mọi hôm...

Đi đi em, đi đi...

Đành phải vâng lời thầy vậy. Em cầm lấy sách ra khỏi phòng và về lớp.

Em đi đâu bây giờ? Về nhà ư? Không! Chỉ cần nghĩ đến chuyện gặp mẹ
hoặc ông Mikhail Sergheevich là tim em như thắt lại và người em cứ run
lên.

Trên bệ cửa sổ của lớp, những chậu hoa kê sát vào nhau. Ở góc lớp, gần

bảng, trên một chiếc ghế đẩu cây phi-cútx xòe rộng những chiếc lá to màu
sẫm. Trên cửa sổ treo lủng lẳng hai chậu cây có tên gọi rất buồn cười -
“Chuyện phiếm của đàn bà”. Trên tường, ngoài chân dung của Usinski ra,
vừa mới treo thêm chân dung của Macarenco, Gogol, Solokhov và Puskin.
Chiếc tủ bị đẩy vào sát góc tường, vì vậy mà căn phòng có cảm giác như
rộng thêm ra. Bản “Lời hứa” và bảng tin “Chúng ta hãy học tập sao cho
đẹp” nhắc Ania nhớ đến điểm ba vừa rồi, nhưng em vẫn thờ ơ.

Bây giờ, đối với em, mọi việc trở nên vô nghĩa. Em đã quyết định là dứt

khoát sẽ không nhân nhượng mẹ.

- Hoặc ông ta, hoặc con! - Ania lặp lại. Hôm qua em thức trắng đêm,

sáng nay nhịn đói đi học, để lại cho mẹ một mẩu giấy với mấy dòng chữ:
“Sau giờ học con đến nhà Nadia học bài. Có thể con sẽ ngủ lại đằng ấy.
Ania”.

Giờ tiếng Đức đã trôi qua một cách may mắn. Cô Marina Leopoldovna

đã hai lần liếc nhìn Ania một cách ngờ vực và đến gần cuối giờ cô đến tận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.