TUỔI 17 - Trang 220

Hội trường cửa bỏ ngỏ. Để tránh khỏi phải gặp ai, Ania leo lên sân khấu,

đến ngồi trên bệ cửa sổ cạnh chiếc lò sưởi hơi nước.

Tì trán vào cửa kính lạnh giá em nhìn mãi những giọt nước nối nhau rơi

trước mắt và không hề nghĩ đến một điều gì. Đó là một tâm trạng kỳ lạ.
Dần dần Ania không còn cảm giác được cả thân thể mình nữa như là toàn
thân em tan ra trong không khí vậy.

Hồi chuông vang lên đưa em ra khỏi trạng thái suy nghĩ mê man đó và

em trở về lớp. Trên cầu thang Nadia gặp bạn.

- Bạn còn ở đây à? - Nadia ngạc nhiên hỏi - Thế mà bọn mình tưởng bạn

đã về rồi? Cặp của bạn đây này. Mình thu dọn hết sách vở cho bạn rồi.

Khi đôi bạn ra đến phố, Nadia khoác tay Ania.
- Anesca, đi về nhà mình nhé...
- Ừ thì về.
Trong số phận của đôi bạn còn cái giống nhau và chính vì thế mà họ đã

chơi thân với nhau mặc dù tính tình rất khác nhau.

Họ thường hay đến nhà nhau chơi và ở lại ngủ. Bà Olga Nicolaevna

không can thiệp vào việc của con gái và không quan tâm lắm đến việc Ania
chơi thân với ai, thường lui tới đâu. Tuy vậy bà đối xử với Nadia rất tốt. Bà
Marina Ivanovna Eropheeva - mẹ của Nadia - là một người đàn bà đẫy đà,
nhưng lại rất nhanh nhẹn và quán xuyến, bà cũng ủng hộ tình bạn đó của
con gái. Bà cho Nadia là một cô gái nhu nhược và cả tin, nên không ai có
thể tác động đến Nadia tốt bằng Ania. Thỉnh thoảng bà vẫn đùa:

- Giá như đem hai đứa bay cho vào bột chua mà nhào cho kỹ rồi chia đôi

ra, đem nướng... lúc đó sẽ có thứ bánh mì tuyệt vời.

Trước chiến tranh bà Maria Tvanovna không làm việc ở đâu cả, chỉ làm

việc gia đình. Sau khi chồng bà ra mặt trận, bà đi học một lớp ngắn hạn và
hiện nay làm kế toán ở cơ quan mà trước kia chồng bà vẫn công tác.

Về đến nhà, Nadia vui vẻ hẳn lên.
- Bây giờ bọn mình sẽ ăn tha hồ ngon nhé. Bạn có ăn cơm không đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.