TUỔI 17 - Trang 234

QUYẾT ĐỊNH

Ba ngày trôi qua, Ania không nói năng gì, mặt đăm chiêu, nhưng học tốt.

Em sửa được điểm ba hình học, được điểm năm về sử. Thế là “bộ ba lãnh
đạo” yên tâm. Các em học sinh lớp mười biết là Ania có điều gì đó không
vui nhưng không túm vào hỏi bạn. Ai mà chả có lúc có chuyện này chuyện
khác! Nếu tự Ania hỏi ý kiến và không cần các bạn thông cảm, thì không
nên tò mò hỏi lại.

Và chỉ có riêng Nadia Erefeeva vẫn tiếp tục lo lắng cho bạn. Em là người

duy nhất biết tấn bi kịch của bạn biết sự quyết định của Ania và lo lắng chờ
sự bất hạnh sẽ giáng xuống đầu. Điều đáng sợ nhất là Nadia phải lặng
thinh. Giữ điều bí mật như vậy thật là nặng nề. Chỉ có Constantin
Sergheevich, người duy nhất em tin tưởng kể cho nghe chuyện đó và nhờ
vậy mà thấy thanh thản phần nào, nhưng thầy lúc nào cũng bận. Và mãi đến
hôm sau, khi nói chuyện với thầy lúc đi ngang qua mặt em thầy nói khẽ:
“Nadia, em đừng lo lắng nhé, tất cả rồi sẽ tốt đẹp”. Chỉ có thế thôi! Thầy
tưởng thế là đã làm em yên lòng.

Hàng ngày, sáng nào Nadia cũng sợ hãi đến đón bạn cùng đi học, thấy

bạn vẫn sống, không bị làm sao cả thế là em dần dần yên tâm. Hầu hết thời
gian trong ngày, đôi bạn ở bên nhau nhưng cứ hễ chia tay là em lại thấy bắt
đầu lo lắng cho bạn. Lúc nào em cũng chập chờn thấy những điều đáng sợ
xảy ra và em không sao yên lòng được.

Những ngày này Ania tránh gặp mẹ và nếu như mẹ em ngỏ ý muốn nói

chuyện với em, thì em giả vờ đang bận hoặc đang mệt.

Vào thứ bảy, sau giờ nghỉ, thầy Constantin Sergheevich tìm Ania và dặn

em nán lại sau giờ học một chút.

Khi tầng trên đã vắng tanh, ở tầng một và tầng hai những lớp học buổi

chiều đã bắt đầu học, thầy Constantin Sergheevich vào lớp với chiếc cặp
căng phồng sách vở. Ania và Nadia đợi thầy ở đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.