TUỔI 17 - Trang 232

- Có lẽ là lúc đang bực tức thì cháu bỏ nhà đi. - Bà nói với nụ cười buồn

bã - Thường trẻ con vẫn nghĩ là bỏ nhà ra đi để trừng phạt bố mẹ mà lại.

- Tôi lo rằng, con gái chị có thể làm một điều gì đáng sợ hơn thế...
Bà Olga Nicolaevna tái mặt đi. Sau đó trên mặt bà hiện lên những chấm

đỏ, đôi mắt mở to.

- Anh ngụ ý điều gì vậy?
- Tôi muốn nói là em ấy có thể làm bất cứ điều gì chợt nảy ra trong đầu

em, nhất là khi em đang ở tâm trạng bị kích động mạnh như vậy.

- Không, không... Nếu như vậy thì đáng sợ quá không bao giờ tôi có thể

tha thứ cho mình điều đó. Tôi chả cần niềm hạnh phúc nào cả... - bà vừa
nói vừa bước nhanh trong phòng. - Anh làm tôi lo quá! Trời ơi!

- Tôi không muốn làm chị lo lắng thế đâu, chị Olga Nicolaevna ạ. Ania

đủ trí thông minh để không làm một điều gì quá dại dột đâu, nhưng tôi
muốn làm cho chị hiểu rằng, cần phải tính đến cá tính của con gái chị và
không thể không nghĩ đến tình cảm thiêng liêng của em đối với người bố đã
hy sinh.

- Vâng... Nhất định là như vậy... Nhất định là như thế. - Bà nhắc đi nhắc

lại thế và tiếp tục đi lại trong phòng. - Nhưng tôi cần phải làm gì bây giờ?
Tôi hoàn toàn bất lực. Anh hãy góp ý cho tôi với, anh Constantin
Sergheevich... Anh là nhà sư phạm, là thầy giáo. Anh hãy dạy bảo cả tôi
nữa là phải xử sự như thế nào cho phải.

- Tôi có thể góp được ý kiến gì với chị? Tôi không được rõ quan hệ giữa

chị và con gái chị ra sao... Điều đó rất phức tạp và cần thận trọng, chị ạ.

- Anh có uy tín đối với cháu. Nó tin anh.
- Nói chuyện với em thì tôi có thể làm được và cũng rất muốn làm điều

đó, nhưng, chị thử nghĩ xem, em ấy sẽ nghĩ gì về những lời nói đó của tôi.
Tôi là người ngoài, người xa lạ...

- Không phải thế! Anh không phải là người ngoài và không phải là người

xa lạ. Anh là thầy giáo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.