TUỔI 17 - Trang 235

- Thưa thầy, em cũng ở lại có được không ạ? - Nadia xin phép thầy. - Em

và Ania muốn về cùng với nhau...

- Không sao, em ở lại cũng được, có điều là em chả có việc gì làm cả.
- Em ngồi đợi vậy ạ.
Thầy lấy ra mấy tờ giấy, có một tờ viết chi chít.
- Ania, tôi muốn nhờ em chép hộ tôi bản kế hoạch công tác của tháng

mười một. - thầy giáo nói. - Chữ em đẹp. Em chép cho tôi làm hai bản. Em
giúp tôi tí nhé?

- Vâng ạ.
Ania ngồi vào bàn, lấy thước kẻ và bút ra và bắt đầu đọc bản kế hoạch.

Em thích được thầy giao việc cho và phấn khởi khi thấy thầy Constantin
Sergheevich không về mà cũng ngồi xuống gần cửa sổ làm việc.

- Thế nào, có đọc được hết không? - Nadia thì thầm hỏi bạn.
- Được, ngồi yên đấy. Lấy sách ra mà đọc vậy.
- Mình sẽ học bài hóa.
Trong lớp yên lặng một lúc. Nadia ngồi với quyển giáo khoa đang mở

làm như đang học bài. Ania kẻ ô tờ giấy và chép lại bản kế hoạch, còn thầy
Constantin Sergheevich thì chấm luận của lớp tám. Bỗng nhiên anh nói,
giọng trầm tư:

- Hôm nay là ngày đáng ghi nhớ của tôi... Sáu năm trước đây, cũng vào

ngày này, lần đầu tiên tôi tham gia chiến đấu.

- Thưa thầy, có đáng sợ lắm không ạ? - Nadia hỏi.
- Sợ à?... Không phải từ đó em ạ. Trước khi ra trận trong lòng cảm thấy

rất hồi hộp, trong khi chiến đấu tôi cũng không biết nữa.

Không biết lúc đó tôi có cảm giác gì? - Thầy tự hỏi và cũng tự trả lời

ngay. - Nhiều cảm xúc lắm, nhưng không có cảm giác sợ hãi, khi mà thần
kinh bị tập trung cao độ thì thường không có chỗ dành cho sự sợ hãi nữa.
Tôi cho rằng, sự sợ hãi thường có do tưởng tượng, chờ đợi... Lúc đó các em
ở trong lòng thành phố Leningrad này còn đáng sợ hơn nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.