TUỔI 17 - Trang 264

Ở NHÀ

Olia mặc áo choàng lông, đầu đội chiếc mũ len, hai má đỏ ửng vì lạnh,

xuất hiện ở cửa.

- Nào đi dạo chơi đã thỏa thích chưa con? - Constatin Sergheevich xoay

người trong chiếc ghế bành, hỏi con gái.

- Bố ơi, con có đi dạo đâu. Con ở ngoài vườn chứ.
- Thế con làm gì ngoài đấy nào?
Con bé chưa kịp trả lời thì bà nó đã nói đỡ:
- Olia, cháu bảo bố thế này nhé: Con đi chơi với các bạn gái...
- Mẹ ạ, đừng làm thế, - Constantin Sergheevich nhăn nhó tỏ vẻ không hài

lòng, ngắt lời mẹ vợ - Cháu nó tự nói lấy được mà!

- Thì đã sao nào? - Bà Aria Timopheevna giận dỗi. - Nào tôi có nói điều

gì xấu cơ chứ...

- Không nên trả lời thay cho cháu. Nếu cứ làm như vậy mãi cuối cùng ta

sẽ giết chết tính tự lập của đứa trẻ mẹ ạ.

- Đừng vẽ vời nữa? Tôi chả giết chết cái gì cả... Còn nếu như cháu bé nó

chưa biết tự nói lấy thì...

- Cháu nó biết đấy. Nó biết tất cả. Nó là con bé lớn thế kia cơ mà.
- Xin các người đi! Các người đã trở thành những người có học thức quá

đấy. Bà cụ làu bàu và bỏ đi cởi áo khoác cho đứa cháu nhỏ.

Trong thời gian cuối giữa bố mẹ và bà ngoại có cuộc đấu tranh không

khoan nhượng. Bà nhất định không tán thành việc phải dạy cho đứa trẻ tự
lực trong tất cả mọi việc ngay từ bây giờ.

Bà cởi quần áo, mặc quần áo cho cháu, bón cơm cho cháu bằng thìa, can

thiệp vào các trò chơi của nó và sẵn sàng gói nó vào tã bông giấu kín vào
một nơi nào đó để tránh những việc kinh khủng có thể xảy ra với nó. Khắp
mọi nơi bà luôn luôn tưởng tượng ra mọi sự nguy hiểm: Nào gió lùa, nào
bệnh tật, nào rác bẩn, những cái dầm, những cái có thể va đầu vào v. v...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.