TUỔI 17 - Trang 263

- Nadia này, đã có lúc em tin cậy nói với tôi những điều bí mật... Tôi hy

vọng rằng tôi đã xứng đáng với lòng tin cậy của em. Bây giờ tôi nghĩ rằng
em sẽ nói với tôi nguyên nhân những giọt nước mắt của em. Lúc này em đã
tỉnh táo rồi đấy, đã uống thuốc rồi và có thể kiềm chế mình được, - anh nói
khẽ.

- Bạn ấy bảo em là tiểu tư sản... Nadia cúi đầu và nói một cách khó nhọc.

Nó bảo tâm hồn em thối ruỗng... và em chẳng giống gì một đoàn viên thanh
niên cộng sản... và nói chung em không phải là một người Xô Viết.

- Ai nói với em như vậy?
- Ania... Nhưng điều đó không đúng, thưa thầy? Em không hề là tiểu tư

sản cũng không hề thối ruỗng. Bạn tức em vì em hay tin vớ vẩn. Nói chung
em đâu có tin, tại nó thế... Mẹ em bảo, còn em thì vâng lời mẹ... Chẳng lẽ
đó là tội lỗi sao?

- Dĩ nhiên đó không phải là tội lỗi. Nhưng nếu ngẫm nghĩ một tý thì

trong lời nói của Ania cũng có phần đúng. - Thầy giáo trả lời một cách
nghiêm túc. - Nhưng dĩ nhiên bảo em không phải là người Xô Viết, không
phải là đoàn viên thanh niên cộng sản thì không được. Tôi nghĩ rằng cô ấy
nói thế chỉ vì nóng nảy, vì thiếu suy nghĩ thôi. Bây giờ thế nào cô ấy cũng
hối tiếc về việc đó.

- Thầy cho rằng bạn ấy sẽ hối tiếc ạ?
- Tất nhiên chứ! Tôi tin rằng ít nữa chính cô ấy sẽ đến gặp em và xin

lỗi...

- Không thể thế được... Em biết bạn ấy sẽ nói gì. Nó sẽ nói:
- Nadia, nếu bạn không chấm dứt những trò lẩm cẩm ấy, thì tớ sẽ gạt

phăng bạn khỏi tiểu sử của tớ suốt đời!”.

- Thế em sẽ trả lời bạn ấy thế nào?
- Em sẽ bảo rằng em sẽ không thế nữa, - Nadia nói như thú tội hai mắt

nhìn xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.