TUỔI 17 - Trang 261

- Em cần gặp tôi hả Catia? - Thầy giáo hỏi, khi bà Varvara Timofeevna đi

vào phòng.

- Vâng ạ. Em cần một ít valerin.
- Có việc gì thế?
- Nadia nó khóc nhiều quá ạ - Cô mỉm cười.
- Tại sao vậy?
Catia nhún vai, nhưng ngay lập tức cô sực nhớ ra và trả lời:
- Chuyện vặt vãnh thôi ạ! Cãi nhau với bạn rồi khóc.
- Nhưng đã cần đến valerin, thì tức là chẳng phải chuyện vặt nữa đâu...

Em cứ chuẩn bị thuốc, còn tôi sẽ đưa cô ta đến đây - Nhưng nó chẳng đi
đâu! - Catia nói một cách quả quyết.

Nhưng không để ý đến lời nói của cô. Constantin Sergheevich quay

người đi, chống gậy bước nhanh lên gác ba.

Bước vào lớp học, trông thấy những khuôn mặt lúng túng của các cô học

sinh lớp mười đang im lặng nhìn một cô gái khóc nức nở, anh hiểu rằng lúc
này Nadia đang không làm chủ được mình. Để có thể làm ngừng tiếng khóc
cần có liều thuốc mạnh. Dừng lại cách cô gái khoảng ba bước, bằng cái
giọng rất uy nghiêm và rất to như thể trước mặt anh là cả một trung đội
lính, anh ra lệnh.

- Đứng dậy!
Tiếng nức nở lập tức ngừng lại. Nadia thoắt cái đã lau sạch khuôn mặt

bằng cái khăn mùi soa đẫm nước mắt cô ngồi thẳng người lại và sợ hãi nhìn
chằm chằm vào thầy giáo.

- Tôi bảo: - “Đứng dậy!”. Cũng bằng cái giọng trên anh ra lệnh.
Nadia chậm chạp đứng lên và bước ra khỏi bàn.
- Đi theo tôi! - Anh ra lệnh và đi ra khỏi lớp học không quay lại nhìn.

Nadia ngoan ngoãn bước theo thầy giáo.

Phải một lúc lâu sau đó các cô gái có mặt lúc ấy mới hoàn hồn vì kinh

ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.