TUỔI 17 - Trang 319

trong gương.

- Anh Aliosa, anh đã biết em là thế nào rồi đấy... - Cô khẽ nói và nói tiếp

ngay: - Con bé nực cười!

Rồi cô lắc đầu cho mình trở lại trạng thái bình thường, sau đó bước sang

buồng bên, tiến lại phía bố mình.

- Chà chà! Khá lắm! Bây giờ trông con như một quả táo chín, má đỏ

hồng lên đấy! - Ông Sergei Ivanovich vừa cười, vừa nói.

Lida chậm rãi đến gần chỗ ông và dừng lại cách chừng hai bước.
- Ba ơi, con đi vắng, ba ở nhà có buồn không? - Cô hỏi.
- À lại thế!...
- Thế mà con lại cảm thấy buồn buồn, chả hiểu tại sao - Cô nói và ngồi

xuống tay ghế bành ôm lấy bố. Ông Sergei đang chăm chú nhìn con gái, rồi
đặt bản thảo mà ông đọc trước khi cô về lên bàn.

- Con chạy đã thỏa thích chưa?
- Vâng. Con mệt lắm rồi.
- Con định làm gì tối nay?
- Con chưa biết.
- Ta đến nhạc viện Filacmonia nhé, - Ông đề nghị. - Tự nhiên ba muốn

nghe nhạc cho nhẹ đầu một chút, chứ ngồi đây lâu quá rồi.

- Thế cũng được. Con với ba sẽ nhổ neo đến Filacmonia nhé!
- Ta sẽ làm gì cơ?
- Nhổ neo ạ, - Lida đáp và cười phá lên. - Hình như những người thủy

thủ họ vẫn nói thế.

- Hôm nay con làm sao đấy?
- Ba là nhà bác học cơ mà, ba. Ba đã nghiên cứu hết mọi chuyện trên đời,

ba phải biết rằng hôm nay con rất vui, vui kỳ lạ... Con chỉ mệt quá, chân cứ
như không phải của mình nữa... rời rã cả ra. Con đi nằm một tý đây.

- Thế còn đi Filacmonia... Thì cái gì nhỉ... Ta “nhổ neo” chứ? Phải đặt

mua vé trước...

- Ba đặt đi, - Lida vừa đi vừa nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.