TUỔI 17 - Trang 340

Vaxilixa Antonnovna ngồi tựa vào lưng ghế, một cử chỉ mà chưa bao giờ

cô làm, và chờ đợi. Sau cùng, Clara đã phát hiện ra chỗ sai, nhanh chóng
xóa đi và bắt đầu viết lại.

- Lẽ ra phải làm như thế sớm hơn thì phải... Còn ai đã làm xong rồi nữa?
- Thưa cô, em ạ - Svetlana đáp.
- Em đưa tôi xem nào.
Cách giải của Svetlana cũng giống như của Clara. Năm sáu phút sau, tất

cả mọi người đều đã giải xong, bấy giờ cô giáo Vaxilixa Antonnovna lại
đọc bài mới. Larisa lại xong trước mọi người, mà lại giải bằng phương
pháp của số đông.

Mặc dù trong đời, Larisa tỏ ra không thông minh lắm, nhưng em học

toán lại dễ dàng. Ngày trước người ta thấy lạ, nhưng bây giờ mọi người đã
quen và chẳng ai còn ngạc nhiên nữa.

- Thôi được rồi, đủ rồi, Clara, - Cô giáo nói sau khi Clara đã giải bài

xong. - Tôi cho em năm điểm. Larisa cũng được năm.

Trên đường về chỗ, đi qua cô giáo đang cúi đầu xuống bàn, Clara giơ tay

lên đầu cô giáo như thể vuốt tóc cô.

- Jenia Smirnova!
Jenia định đi lên bảng, nhưng cô Vaxilixa Antonnovna ngăn lại:
- Không, không em cứ đứng tại chỗ... Em hãy nói cho tôi rõ tại sao Valia

không ký tên vào “Lời hứa” của lớp.

- Thưa cô, tốt hơn hết cô nên hỏi chính bạn ấy ạ. - Jenia lúng túng nói.
- Tôi sẽ hỏi Valia. Nhưng lúc này tôi muốn nghe ý kiến của các em. Ý

kiến của tập thể.

- Chúng em chưa thảo luận vấn đề này ạ...
- Tại sao vậy?
- Thưa cô, “Lời hứa” của chúng em là lời hứa tự nguyện ạ. Thế cho nên

nếu bạn ấy không muốn... Chúng em không có quyền bắt buộc bạn ấy ạ!

- Được, em ngồi xuống. - Valia! Tôi muốn hỏi tại sao em lại không ký

tên vào bản “Lời hứa” của tập thể?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.