TUỔI 17 - Trang 349

ĐI THĂM BẠN

Ông của Valia ngồi trên bàn, tay cầm quyển sách, thở nặng nề, cặp kính

lão trễ xuống đầu mũi cho nên nhìn ngoài khó biết ông ngủ hay đang đọc
sách. Ông vừa chậm chạp giở trang sách, xem tranh, nhưng bỗng dừng lại.
Một câu tình cờ vừa đọc làm ông chú ý, ông muốn hiểu ý câu đó.

“Tính góc giới hạn của một phản xạ toàn phần bên trong của thạch anh,

dầu thông, nước đá”.

Bố của Valia mặc nguyên quần áo nằm nhìn lên trần. Ông sắp đi trực nên

bây giờ nằm nghỉ. Valia đi đi, lại lại trong phòng để tìm cuốn sách giáo
khoa. Cô đã mấy lần xếp đi xếp lại chồng sách nằm dưới sàn, cúi xuống
nhìn dưới gầm giường, gần bàn. Tiện tay cô vặn loa đài kêu to lên. Bấy giờ
đài đang truyền đi chương trình nhạc giao hưởng.

Ngăn kéo tủ com mốt thò ra mấy thứ vật dụng để cẩu thả. Như một cái

máy, Valia kéo một ngăn ra. Cô nhìn mớ quần áo lót nhầu nát, bực bội nghĩ
“Điên rồi hay sao thế này! Sao quyển sách giáo khoa lại ở đấy nhỉ?... Ừ, ở
nhà này thì cái gì mà chẳng xảy ra!”

Như thường lệ, Valia bao giờ cũng đổ lỗi là tại mẹ cho nên trong nhà

thiếu ngăn nắp; cô coi việc mình không hề tham gia dọn dẹp cho gọn đẹp
hơn cũng là một sự bình thường.

Tình cờ Valia đưa mắt nhìn thấy trang sách để mở đặt trước mắt ông

mình.

- Ông ơi, ai cho ông lấy sách đấy? - Cô vừa cáu kỉnh nói vừa cầm quyển

sách giáo khoa lên tay. - Cháu tìm mãi tìm hoài...

Ông cụ ngoảnh cổ lại, và qua đôi kính lẳng lặng nhìn đứa cháu gái đang

nổi giận. Cụ hơi nặng tai, cho nên thường nghe không rõ người ta nói gì.
Tưởng là cuốn sách sẽ không được trả lại, cụ cầm quyển khác và chăm chú
xem bản đồ.

Tì khuỷu tay lên chiếc đàn dương cầm, Valia mở sách giáo khoa ra. Cô

sợ ngày mai sẽ bị kiểm tra, nên định ôn lại bài trong óc một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.