TUỔI 17 - Trang 351

Người chồng phẩy tay dáng không để ý đến việc đó, đứng dậy lấy điếu

thuốc rồi đi ra ngoài hành lang hút.

Ông cụ già lê giầy đi vào góc giường nơi có để chồng sách, nhặt một

quyển rồi quay trở về chỗ cũ.

Cả nhà ngồi lặng yên một lúc. Bố Valia quay vào buồng, lại nằm xuống,

chân gác lên lưng ghế tựa. Tiếng nhạc giao hưởng mỗi lúc một to, làm cho
người ta khó tập trung nên Valia đã định tắt loa đi, nhưng vừa lúc đó mẹ cô
cất giọng nói:

- Valia, con tắt đài đi.
- Nhưng nó không làm con điếc tai! - Cô lập tức đáp lại.
- Nó làm mẹ điếc tai.
Nói xong bà đứng dậy rút phích cắm đài rồi trở về chỗ cũ. Nhìn theo,

chờ cho mẹ về hẳn bàn, Valia lại vặn loa lên.

- À ra thế! Thấy con gái bướng bỉnh chưa! - Bố cô nói lẩm bẩm.
- Valia! - Người mẹ nghiêm giọng nói. - Tắt đài ngay đi con.
- Con thích nghe nhạc!
- Mẹ không thể làm việc được!
Mẹ cô lại đứng dậy giật mạnh cái phích cắm loa.
- Mẹ đã hiến cả đời mẹ cho con rồi! Cho ăn, cho uống, cho mặc, thế mà

con lại cư xử với mẹ như thế à?

- Mẹ làm gì mà to tiếng thế? Mẹ không thể nói năng bình tĩnh được à? -

Valia thản nhiên đáp lại.

Trong những giờ phút tương tự, cô thường tỏ ra bình tĩnh lạ thường,

không lên giọng, nói to mặc cho mẹ cô điên tiết. Chẳng còn lựa lời gì nữa,
bà bắt đầu lại nói những lời trách móc quen thuộc:

- Con lại chọc tức mẹ nữa à? Mẹ phải làm việc... Mẹ làm việc để nuôi

con...

- Không ai bắt buộc mẹ phải làm.
- Đồ bỏ đi! Mẹ tiêu đến đồng bạc cuối cùng để cho con! Hết cả sức lực

cho con!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.