TUỔI 17 - Trang 353

- Ông ơi đi pha chè đi... hay là bảo mẹ cháu một tiếng...
Ông cụ già gật đầu tỏ vẻ hiểu ý và lê dép đi ra hành lang.
- Ông cứ mặc chúng cháu ạ, chúng cháu chỉ đến một tý thôi ạ. - Catia

ngăn cụ già lại, nhưng cụ không nghe thấy.

- Còn bác thì xin lỗi nhé, bác phải đi trực bây giờ. - Bố Valia cúi đầu

chào, giật vội chiếc áo và đi ra.

Trong giây phút, mọi người lúng túng. Valia nhìn các bạn cùng lớp như

muốn hỏi các cô đến nhà làm gì; còn mấy cô gái thì cũng không biết nên
bắt đầu câu chuyện thế nào.

- Valia, bọn mình có một đề nghị hay là yêu cầu, chẳng biết nói thế nào

cho đúng... - Catia bắt đầu.

- Giao trách nhiệm, - Tamara nói chen vào.
- Thế này này, Valia ạ... Ở lớp tám có hai nữ sinh học kém, cho nên rất

đáng tiếc nếu phải lưu ban. Các bạn ấy không thể mời thầy dạy thêm được,
vì cả hai đều mồ côi bố. Bạn hiểu chứ? Bố các bạn ấy hy sinh trong chiến
tranh. Vì thế bọn mình quyết định giúp đỡ. Bọn mình đề nghị bạn nhận đỡ
đầu, lúc rỗi thì phụ đạo cho các bạn ấy, thế thôi.

- Tại sao lại chính là mình nhỉ? - Valia ngạc nhiên hỏi.
- Bạn làm là dễ nhất, bạn học khá - Jenia nói.
- Thế còn điểm hai?- Valia nhắc.
- Chuyện ấy không đáng kể. Chẳng qua là một sự lầm lẫn thôi, - Catia an

ủi bạn. - Lần sau bạn sẽ sửa được.

- Bạn chưa nhận một công tác tập thể nào mà, - Tamara nói thêm.
Valia ngẫm nghĩ. Cô có cảm tưởng là lời đề nghị khá hấp dẫn. Chẳng đến

nỗi phải bận lắm, nhưng lớp sẽ cảm ơn cô, và như thế sẽ nối lại được những
quan hệ cũ thân thiện với tất cả các bạn. Nhưng đằng sau đề nghị này có ẩn
ý gì không? Tại sao bỗng nhiên các bạn lại đề nghị cô đúng vào lúc sau
những chuyện vừa xảy ra gần đây? Mà tại sao lại đến tận nhà, chứ không
nói luôn ở trường? Hay đây là một âm mưu nào đó, hay cô hiệu trưởng bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.