TUỔI 17 - Trang 392

Ông có cảm giác là Ania còn muốn nói một điều gì nữa nhưng còn ái

ngại.

- Cháu muốn... Nhưng thôi, không sao cả... cũng chẳng vội lắm... - Em

lầu bầu. Nhưng rồi em vội vàng mở cặp sách lấy quyển sổ liên lạc và đặt
lên bàn: - Sổ liên lạc lâu nay chưa ai ký. Nếu bác không ngại, bác ký hộ...
hoặc đưa cho mẹ cháu...

Nói xong em vội vã đi ra khỏi phòng.
- Thế đấy... - Ông Mikhail Sergheevich lẩm bẩm và đưa mắt nhìn theo

Ania.

Cảm động trước cử chỉ của cô gái, một cử chỉ hứa hẹn sự biến đổi lớn

trong cuộc sống gia đình của ông, ông ngồi lặng đi một lúc lâu. Sổ liên lạc
do bố mẹ học sinh ký, và như vậy có nghĩa là cô gái đã thừa nhận ông và
tin ông. Nhưng liệu đây là một hành động có suy nghĩ chín chắn hay chỉ là
một cơn bốc do những nguyên nhân nào đấy mà ông không biết gây ra?
Ông Mikhail Sergheevich hồi hộp mở cuốn sổ liên lạc được bọc rất cẩn
thận. Đúng thế. Chữ ký cuối cùng của bác Olga Nicolaevna ký dưới điểm
số thuộc tuần thứ hai của tháng mười. Không hiểu vì sao nhưng gần hai
tháng Ania không đưa sổ liên lạc cho mẹ xem. Ông Mikhail Sergheevich
rút bút từ túi ra. Càng xem sổ, ông càng ngạc nhiên. Điểm năm... rồi lại
điểm năm liên tục... Ông biết là Ania học khá nhưng không ngờ lại giỏi như
vậy. Hầu hết toàn điểm năm...

Trước khi đưa lại sổ liên lạc cho Ania, ông cầm nó xuống bếp.
- Olia, em có biết con gái em học thế nào không?
- Sao lại không?
- Biết thế nào nào?
- Nó học được.
- Học được à? Ồ, nếu thế này mà gọi là học được thì không hiểu thế nào

mới là học giỏi? Nó có khả năng được huy chương vàng đấy!

- Anh Misa

[42]

, anh nói gì vậy?

- Đây em cầm lấy sổ liên lạc của nó mà xem!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.