TUỔI 17 - Trang 393

Bà Olga Nicolaevna chùi tay vào áo tạp dề xong cầm lấy sổ liên lạc giở

ra. Đoạn bà nhìn chằm chằm vào chồng và hỏi khẽ:

- Tự nó đưa cho anh đấy à?
- Ừ. Nó đề nghị ký vào cho nó đấy...
Bà Olga Nicolaevna bỗng chớp lia lịa đôi mắt có hàng mi dày và vội

vàng quay mặt sang phía bếp. Ông Mikhail Sergheevich im lặng đi ra và gõ
cửa vào phòng con gái riêng của vợ.

- Ania. Bác muốn nói cháu đã dành cho bác niềm vui lớn đấy - Ông nói,

giọng đầy âu yếm, rồi đưa trả cô gái cuốn sổ liên lạc. - Được ký một cuốn
sổ liên lạc thế này thật là sung sướng.

Bà Maria Tvanovna Erefeeva đi làm từ đã lâu. Bà lo lắng nhìn đồng hồ

luôn. Sau những trận cãi cọ trong gia đình bà bắt con gái phải báo cáo cho
bà biết nó đi đâu và bao giờ về. “Sắp chín giờ rồi mà con bé bất trị ấy vẫn
không chịu về cho” - bà bực bội nghĩ, và trong óc bà vẽ lên bao cảnh kinh
hoàng. Trước kia bà quản lý con gái rất chặt chẽ, theo dõi từng bước đi của
nó, nhưng thời gian cuối đã thả lỏng nó ít nhiều.

Mãi sau Nadia mới về và bà Maria Tvanovna nhận thấy ngay rằng con

bà đang bị xúc động vì một việc gì đó.

- Con ở đâu về thế? - Bà nghiêm khắc hỏi.
- Con ở trường về ạ.
- Con đừng nói dối mẹ. Con biết mấy giờ rồi không?
- Thì đã sao hở mẹ. Chúng con phải họp lớp.
- Họp đến 9 giờ à?
- Nếu không tin, thì mẹ hỏi bọn bạn con mà xem.
- Tao còn lạ gì bọn bạn mày. Khó gì mà chúng mày không bàn trước với

nhau.

- Mẹ ơi, mẹ nói gì lạ vậy?... - Nadia đau khổ thốt lên. Việc gì mà con

phải nói dối mẹ? Thì mẹ đi hỏi thầy giáo Constantin Sergheevich vậy. Thầy
ấy cũng dự họp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.