TUỔI 17 - Trang 395

- Không bao giờ tớ lại có thể nghĩ là... - Nadia thở dài, nói.
- Thật là kinh khủng!
- Lỗi tại nó cả. Thử hỏi việc gì đến nó mà cứ sinh sự? Có quyền phản đối

nhưng khi đã biết trước là chẳng ai ủng hộ mình thì nói ra làm quái gì? Nó
không có lấy một chút tự ái.

- Theo tớ thì tự ái nó có thừa! - Nadia phản đối ý kiến bạn.
- Ồ, còn tùy theo cách hiểu thế nào là tự ái nữa chứ. Nó chỉ bướng thôi

chứ không có lòng tự ái. Bạn biết không, bướng như lừa ấy. Bạn đã nhìn
thấy con lừa bao giờ chưa? - Raia hỏi đột ngột.

- Chưa.
- Nhiều lúc nó cứ đứng ì ra. Mặc cho người ta đánh, người ta quật, nó

vẫn cứ đứng trơ trơ ra mà chịu. Thỉnh thoảng nó lại còn đá nữa chứ. Phải
chăng đó là lòng tự ái à? Một người thông minh thì không bao giờ lại chịu
để cho người ta đánh.

- Tớ vẫn thấy thương nó lắm - Nadia nói, không để ý gì đến lời Raia.
- Còn tớ thì chán ngấy nó rồi! - Câu chuyện giữa hai người dừng lại ở

đây. Nadia chia tay bạn và rẽ về cổng nhà mình.

Lúc này, ngồi dưới bếp và nghĩ về Valia, Nadia thỉnh thoảng lại thở dài.

Món xúp mà em có cảm giác là nhạt như nước ốc cứ nghẹn lại ở cổ. Em
nhớ lại hình ảnh thầy giáo Constantin Sergheevich, đôi mắt chú ý, dò hỏi
của ông suốt buổi họp nhìn vào Valia. “Rõ ràng là phải làm như vậy, -
Nadia nghĩ. - Nếu không thì thầy ấy đã phát biểu”. Song ý nghĩ đó vẫn
không làm cho cô gái vốn rất đa cảm yên tâm mặc dầu cô tin tuyệt đối vào
thầy giáo.

- Nadia, có chuyện gì vậy? - Bà mẹ hỏi khi cô bước vào phòng.
- Có chuyện gì đâu ạ.
- Không có chuyện gì là thế nào? Tao thấy mày như con mất hồn ấy.
- Lớp con vừa khai trừ một bạn xong... mẹ hiểu chứ?
- Khai trừ, đuổi khỏi trường à?
- Không. Khai trừ ra khỏi tập thể của chúng con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.