TUỔI 17 - Trang 397

Bà Maria Tvanovna có thói quen đi ngủ sớm và dậy sớm nên khi Nadia

cầm cốc nước chè từ bếp đi lên thì bà đã lên giường nằm.

- Lấy mứt trong tủ ấy!
- Con không thích.
- Lại còn thế nữa. Mày ốm rồi à?
Nadia không trả lời mẹ mà lại khoe:
- Có cái lá chè to tướng đang bơi...
- Lá chè à? - Bà mẹ hỏi lại. - Có nghĩa mày sắp nhận được quà rồi đó.
- Quà của mẹ ấy à?
- Chứ còn của ai nữa. Thứ mày thì ma nào có cần...
Khi Nadia uống xong thì mẹ cô đã ngủ. Nhìn thấy quyển “Cuộc nổi

loạn” của Furmanov còn để mở, Nadia nhớ ra rằng em chưa đọc xong. Em
cầm lấy quyển truyện rồi đặt hai tay lên bàn và cố gắng tập trung... Nhưng
vô ích. Mắt đọc nhưng em không hiểu gì cả. Khuôn mặt trắng nhợt, hung
dữ với đôi môi méo xệch của Valia hiện lên trong óc em...

Muốn cho khuây khỏa, Nadia bèn lấy chiếc hộp đựng ảnh ra xem. Trước

kia đây là chiếc hộp đựng kẹo. Như em vẫn hay nói thích xem phim “một
cách kinh khủng”, và không bỏ sót một phim mới nào. Em còn thu thập ảnh
các diễn viên điện ảnh, mà điều này thì bà Maria Tvanovna không ưa một
chút nào.

- Thế này là thế nào? - Bà mẹ lầu bầu, mỗi lần thấy Nadia mang chiếc

ảnh mới về. - Sao con cứ mua những thứ dớ dẩn ấy cho phí tiền!

- Thôi đi, mẹ ơi, mẹ chả hiểu gì cả...
- Tao hiểu lắm chứ. Giá mày mua ảnh cảnh, ảnh hoa đẹp... Còn thứ này

là gì?

- Đây là các diễn viên nổi tiếng.
- Ừ, thì có gì đẹp ở đây mà ngắm? Cũng mắt cũng mũi như mọi người.

Chỉ được cái son phấn lắm. Mày xem môi gì mà đen ngòm thế này, còn
lông mày thì nhổ trụi!

Giọng khinh bỉ của mẹ làm cô gái phật ý và em bắt đầu cãi rất hăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.