TUỔI 17 - Trang 402

kiến một thái độ khinh thường ra mặt của Valia đối với quyết định của tập
thể, họ hết sức phẫn nộ và hoàn toàn không để ý đến nữa.

Ở nhà Valia không nói gì cho mẹ cô biết. Bà Dinida Grigorevna - mẹ cô -

tình cờ biết được về chuyện chẳng lành của con mình qua một cô giáo quen
dạy ở trường Usinski khi bà gặp cô ta ở ngoài phố. Về đến nhà bà thấy con
bà đang ngồi học.

- Valia! Sao con lại giấu mẹ? - Vừa vào đến phòng bà đã hỏi con gái,

giọng đầy tuyệt vọng.

- Con giấu gì?
- Sao con không nói gì cho mẹ biết cả? Có chuyện gì đã xảy ra với con ở

trường?

Giọng nói xúc động, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sợ hãi đã nói hết tất cả

nên Valia hiểu ngay rằng mẹ cô đã biết mọi chuyện.

Cô nhún vai và nói bằng một giọng thờ ơ:
- Có chuyện gì à? Chả có gì đặc biệt cả.
- Valia! Con không biết xấu hổ à? Phải chăng mẹ không xứng đáng để

được con nói thật với mẹ? Mẹ là kẻ thù của con hay sao?

- Mẹ, con đề nghị mẹ đừng dựng chuyện không đáng để ý thành bi kịch

làm gì! - Cô con gái bực bội ngắt lời mẹ.

- Mẹ đã biết hết cả rồi... Con bị đuổi...
- Đấy, lại bắt đầu rồi... Đuổi khỏi đâu? Ai đuổi? Đuổi vì chuyện gì? Mẹ

chỉ được cái nghe hơi nồi chõ.

- Valia, sao con cứ khăng khăng chối mãi thế? Phải tìm biện pháp ngay

kẻo muộn.

- Biện pháp gì? Mẹ miễn đi cho... và con xin mẹ đừng thọc vào việc của

con. Con không cần đến mẹ đâu. - Valia cáu kỉnh nói. - Không ai đuổi con
cả, còn nếu bọn nó không muốn con giúp chuẩn bị dạ hội thì con cũng cóc
cần. Càng thiệt cho chúng thôi.

Nhưng thuyết phục được bà Dinaida Grigorevna không phải là dễ. Bà cởi

vội chiếc áo bành tô ra, sửa qua loa lại mái tóc rồi đi lại bên bàn nơi con gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.