TUỔI 17 - Trang 425

- Bạn nói chuyện đó để làm gì? - Catia hỏi.
- Để nói rằng cái mỏi mệt của Lida là một sự bịa đặt. Bạn ấy tự nghĩ ra

đề bắt chước tiểu thư Mery hay một nhân vật nào khác... Tôi không rõ...
bạn không có lý do nào và cũng không thể có được để thanh minh cho
mình. Bạn khỏe mạnh, bạn được tạo mọi điều kiện và công việc thì không
nhiều lắm. Bạn có trách nhiệm phải học tốt không lý do lý trấu nào hết!
Chúng tôi yêu cầu như vậy!

Ania kết thúc, cũng như mọi lần, bằng một giọng say sưa, dứt khoát rồi

ngồi xuống, mặt nóng bừng vì hồi hộp. Jenia bắt đầu nói mặc cho lớp còn
ồn ào vì lời phát biểu của Ania.

- Ania nói đúng. Sự mỏi mệt không phải là lý do. Đó chỉ là một sự chống

chế. Qua bản thân chúng ta biết chắc chắn là như vậy. Bạn đừng hòng đánh
lừa chúng tôi. Bạn cứ nói thật đi. Bạn buồn hay là bạn mơ mộng... Tôi còn
biết bạn mộng ước điều gì nữa cơ...

- Điều gì? - Lida hỏi.
- Tôi nói nhá? Bạn không giận chứ?
- Không.
- Được, tôi sẽ nói: Các bạn ơi, hãy nhìn bạn ấy mà xem kìa... Bạn mơ về

người ấy...

Lida dù có bình tĩnh đến đâu thì lời dự đoán bất ngờ và đúng tim đen đó

của Jenia cũng làm cô đỏ cả mặt.

- Dớ dẩn - Cô nói, vẻ khinh miệt giả tạo.
- Dớ dẩn à? Thế sao bạn lại đỏ mặt? - Jenia vẫn không tha. - Bạn đã “lạy

ông tôi ở bụi này” rồi đấy. Tôi biết tỏng là bọn con trai đã chiếm quá nhiều
chỗ trong đầu bạn. Nhưng cái chính không phải là ở chỗ đó. - Cô nói tiếp,
giọng nghiêm khắc hơn. - Bọn con trai của bạn không có liên quan gì đến
chúng tôi nếu học tập của bạn không bị ảnh hưởng. Bạn hãy nhớ kỹ điều
đó! Chơi thì chơi nhưng đừng quên công việc.

- Jenia, bạn chỉ được tài nói vớ nói vẩn! - Lida giận dỗi nói:
- Đấy đấy đấy! Bạn đã hứa là không giận rồi cơ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.