TUỔI 17 - Trang 428

NHỮNG NGƯỜI BẠN GÁI

Ngoài Svetlana ra, Jenia Smirnova còn có một cô bạn nữa, người mà cô

yêu tha thiết và tâm sự được hết đủ điều từ những ý nghĩ, ước mơ đến
những điều cô băn khoăn nghĩ ngợi. Họ hiểu nhau ngay từ câu nói đầu tiên
và sống rất hòa thuận. Người bạn đó chính là mẹ cô. Kia, bà đang ngồi đối
diện với Jenia sau chiếc bàn to, và đang khâu áo cho em gái cô. Jenia rời
mắt khỏi cuốn sách giáo khoa và đưa mắt nhìn không chớp theo những
động tác mềm mại, thong thả của bà. Mẹ cô còn rất trẻ. Những nếp nhăn
lăn tăn bên đuôi mắt không làm cho bà già đi mà chỉ làm tăng cái nhìn đôn
hậu và rất sinh động của bà và làm cho người ta có cảm giác là chúng tụ tập
lại để nghe giọng cười sắp bật ra thành tiếng:

- Con nghĩ gì vậy? - Bà Vera Gavrilonna hỏi, đưa chỉ lên miệng cắn.
- Con nghĩ về mẹ.
- Thế con nghĩ gì về mẹ nào?
- Mẹ ơi, nếu mẹ có thể trở lại với tuổi 17 thì mẹ có đồng ý với con

không?

Bà Vera Gavrilovna ngạc nhiên ngửng đầu lên và nhìn chằm chằm vào

con gái.

- Mẹ có thể đồng ý, - bà trả lời sau một phút suy nghĩ.
- Nhưng tại sao?
- Sao lại tại sao? Được trẻ mà không thích à?
- Thế lúc đó mẹ sẽ sống như thế nào? Khác hẳn bây giờ chứ?
- Có lẽ là sẽ sống khác.
- Thế mẹ sẽ làm gì?
- Mẹ sẽ học... sẽ học rất nhiều.
- Điều ấy thì đã hẳn. Mẹ định ám chỉ con chứ gì. Thế còn chúng con?

Chúng con sẽ đi đâu? Con, em Alia, em Diuca?

- Các con vẫn ở với mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.