TUỔI 17 - Trang 43

Cứ mỗi khi Svetlana đợi anh về thì trong bụng cô lại nghĩ về Alecxei. Cô

muốn anh ấy đến, nhưng mỗi khi gặp anh không biết sao cô mất tự chủ và
không biết nói gì. Có thể, đó là do anh ấy? Giá gì anh bắt đầu một câu
chuyện vui đùa nào đó - có phải cô thấy dễ chịu hơn không. Nhưng anh
Aliosa

[6]

ít lời hay ngượng lại chỉ im lặng. Tuy vậy những câu nói hiếm hoi

góp vào câu chuyện hoặc những nhận xét của anh đã làm cho người ta hiểu
anh là một người thông minh và để tâm tới mọi việc.

- A, em không đợi hả! Thế mà bọn anh về đón em đây! Mẹ ngủ à? - Igor

thì thầm hỏi. - Mặc áo đi ngay thôi!

- Đi đâu hả anh?
- Đi xem hát. Cấp trên gửi vé đến cho.
- Chả biết em có đi được không... Em còn phải làm bài...
- Không có lôi thôi gì cả! Nhanh lên! Cho bảy phút rưỡi để mặc quần áo.

Hãy hoàn thành nhiệm vụ!

Igor rón rén đến gần mẹ trong khi mẹ đang vờ ngủ, cúi xuống hôn vào

trán mẹ. Mẹ mở mắt ra và tươi cười ôm lấy cổ con trai.

- Chào con, Igor-riok

[7]

!

- Hay mẹ đi xem cùng với chúng con nhé?
- Mẹ không đi đâu cả.
- Thế thì mẹ ngủ đi. Mọi việc của con đều tốt đẹp cả mẹ ạ. Không có gì

mới

- Chào cháu Aliosa. Bác xin lỗi là nằm trên giường.
- Ôi, bác cứ nằm nghỉ, mặc cháu ạ!
Trong khi đó Svetlana đã kịp vơ vội chiếc áo để mặc vào những ngày lễ

và chạy vào bếp thay. Khi quay lại thì mặt cô ửng hồng, chiếc áo của cô
may bằng loại vải rẻ tiền nhưng rất hợp với cô.

- Ôi, em Sveta, Svechetca

[8]

! - Igor nói với nụ cười đầy tự hào, - Mẹ trông

cô ấy lớn ghê không?...

Khoác tay em gái đi ngoài phố, Igor nói thầm với cô
- Em là con lọ lem của anh... Còn bên cạnh là hoàng tử!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.