TUỔI 17 - Trang 446

- Dưới ấy ta sẽ lấy một chiếc đệm ở phòng thể dục thể thao kê vào nếu

có chỗ rộng.

- Thế đấy! Thế đấy... - Ông Matvei Stepanovich kéo dài giọng và cố

gắng hình dung xem trên thực tế tất cả những thứ đó sẽ ra sao. - Tất nhiên,
đối với bọn con trai thì đây là một trò chơi trứ danh đó... Không có gì nguy
hiểm cả. Bên trái là tay vịn, bên phải là tường. Có điều là chúng nó sẽ trượt
chồng trượt chéo lên nhau mất... Vâng, thì cứ cho cả bọn con gái nữa...
Nhưng các vị lãnh đạo nhà ta liệu có cho phép không?

- Chắc là được.
- Thế anh định đặt cho đâu làm chiếc cầu trượt này. Nhờ ở xưởng hay là

nhờ thợ?

- Nhờ anh đấy.
- Nhờ tôi ấy à? Vâng, tôi hiểu. - Matvei Stepanovich nói không chút

ngạc nhiên. Đúng thế... phụ huynh học sinh phải là những người giúp việc
đắc lực nhất của nhà trường... Điều đó không còn gì phải bàn cãi... Ván
không cần dày lắm... Nằm vừa khít bậc thang... Rãnh không to lắm... - Ông
suy nghĩ thành tiếng rồi bỗng ông gật đầu dứt khoát: - Chúng tôi sẽ làm
cho, anh Constantin Sergheevich ạ. Thỉnh thoảng cũng nên cho bọn trẻ nó
nô đùa một chút, điều ấy chẳng hại gì.

Ngày hôm sau ông mang theo thước dây đến trường rồi hí hoáy đo, tính

toán và ghi chép...

Và thế là chiếc cầu trượt đã làm xong. Các cô học sinh mong nó từng

giờ. Bỏ hết mọi việc, các cô chạy ùa xuống sân.

- Bố ơi, bố chở cầu trượt đến đấy à?
Tamara từ trên cầu thang hỏi vọng xuống.
- Ừ, chở đến rồi, Timosa

[43]

ạ. - Ông Matvei Stepanovich lắp bắp đáp.

Ông đang dùng giẻ lau những tấm vách lấm tấm những hạt nước. Đứng
cạnh ông là ông Mikhail Phomich Ivanov, người cùng ông tham gia làm
việc này, và hai người đàn ông khác không quen biết, bố của học sinh ở các
lớp khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.