TUỔI 17 - Trang 456

quanh chúng đầy rẫy điểm một và điểm hai. Đủ chưa? Cậu còn ba hoa
những gì nữa, Zimbia?

- Ca-ra-đas, ca-ra-đi, ca-ra-nic!
Mọi người xung quanh cười ầm lên và cô Marina Leopoldovna có cảm

giác là các học sinh đang đưa môn của cô dạy ra đùa giỡn.

- Đủ rồi đấy các anh ạ, - cô nghiêm giọng nói. - Tôi nghĩ trò chơi của các

anh có ý nghĩa hơn cơ đấy.

Leva Nikhitin đóng vai người phiên dịch bị bẽ bàng nhưng rồi anh chống

chế được ngay:

- Zimbia! Cô Marina Leopoldovna không tin những lời tiên đoán của

cậu. - Anh vỗ vai thầy tướng nói. - Ta đi thôi.

Nhạc lại nổi lên. Một cô “Piereta” đeo những quá bông màu da cam chạy

đến chỗ Constantin Sergheevich.

- Thưa thầy Constantin Sergheevich... cô bắt đầu nói nhưng bỗng cô vỗ

tay lên khi vừa nhìn lên ngực ông Sergei Ivanovich - “A... a! Số mười lăm
đây rồi!

- À... À! Cô “Piereta” yêu thơ đã xuất hiện! - Ông viện sĩ hàn lâm vui

sướng khi nhìn thấy số của cô ta.

- Cháu vừa định biên thư trả lời cho bác xong.
- Cô nói gì vậy... Tôi đã biên thư cho cô đâu. Thế còn ai viết những dòng

thơ này? - Ông hỏi, tay khoa bức thư vừa nhận được.

- Không phải cô viết à?
- Tôi hoàn toàn không có ý định viết!
Thầy Constantin Sergheevich dịch chiếc ghế gần lại và cô “Piereta” ngồi

xuống.

- Bác cho phép cháu đọc? - Cô ta hỏi, cầm lấy bức thư từ tay ông Sergei

Ivanovich.

- Đọc thư của chính mình viết ư?
- Cháu thề là cháu không viết.
Đọc xong bức thư cô ta phá lên cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.