quanh chúng đầy rẫy điểm một và điểm hai. Đủ chưa? Cậu còn ba hoa
những gì nữa, Zimbia?
- Ca-ra-đas, ca-ra-đi, ca-ra-nic!
Mọi người xung quanh cười ầm lên và cô Marina Leopoldovna có cảm
giác là các học sinh đang đưa môn của cô dạy ra đùa giỡn.
- Đủ rồi đấy các anh ạ, - cô nghiêm giọng nói. - Tôi nghĩ trò chơi của các
anh có ý nghĩa hơn cơ đấy.
Leva Nikhitin đóng vai người phiên dịch bị bẽ bàng nhưng rồi anh chống
chế được ngay:
- Zimbia! Cô Marina Leopoldovna không tin những lời tiên đoán của
cậu. - Anh vỗ vai thầy tướng nói. - Ta đi thôi.
Nhạc lại nổi lên. Một cô “Piereta” đeo những quá bông màu da cam chạy
đến chỗ Constantin Sergheevich.
- Thưa thầy Constantin Sergheevich... cô bắt đầu nói nhưng bỗng cô vỗ
tay lên khi vừa nhìn lên ngực ông Sergei Ivanovich - “A... a! Số mười lăm
đây rồi!
- À... À! Cô “Piereta” yêu thơ đã xuất hiện! - Ông viện sĩ hàn lâm vui
sướng khi nhìn thấy số của cô ta.
- Cháu vừa định biên thư trả lời cho bác xong.
- Cô nói gì vậy... Tôi đã biên thư cho cô đâu. Thế còn ai viết những dòng
thơ này? - Ông hỏi, tay khoa bức thư vừa nhận được.
- Không phải cô viết à?
- Tôi hoàn toàn không có ý định viết!
Thầy Constantin Sergheevich dịch chiếc ghế gần lại và cô “Piereta” ngồi
xuống.
- Bác cho phép cháu đọc? - Cô ta hỏi, cầm lấy bức thư từ tay ông Sergei
Ivanovich.
- Đọc thư của chính mình viết ư?
- Cháu thề là cháu không viết.
Đọc xong bức thư cô ta phá lên cười: