TUỔI 17 - Trang 500

NGÀY THỨ BẢY

Hôm nay là thứ bảy. Svetlana tỉnh dậy vì tiếng kêu ăng ẳng của con chó

và tiếng kim loại cọ vào nhau kin kít. Trong phòng đèn đã bật sáng. Petia
lại nghĩ ra việc lắp một chiếc đài mới và trong những ngày cuối vì quá mê
say sáng tạo nên đã dậy sớm hơn chị và hí hoáy làm không nghỉ tay.

Một cảm giác lâng lâng khoan khoái và đặc biệt dễ chịu xâm chiếm lấy

tâm hồn cô gái trong khi cô chờ đợi một sự kiện lớn lao sẽ xảy ra với cô...
Với cảm giác đó cô gái hồi hộp chờ đợi ngày thứ bảy. Mỗi buổi sáng khi
quét nhà hoặc rửa bát, cô cố tưởng tượng xem cuộc gặp gỡ giữa cô và
Aliosa sẽ xảy ra như thế nào và họ sẽ nói với nhau những gì. Có lúc cô cảm
thấy mọi việc xảy ra rất đơn giản và tự nhiên, nhưng cũng có lúc cô có cảm
gác là cô sẽ ngượng nghịu, lúng túng và chắc chắn là sẽ nói một điều gì đó
thật ngu ngốc. Nghĩ như thế cô thấy thật là đáng ngại và mãi mới trấn tĩnh
được. Trước kia Svetlana không bao giờ nghĩ đến huy chương vàng cả. Cô
học giỏi vì cô thích học, bởi vì những điểm tốt làm cô hài lòng, và làm vui
lòng mẹ. Sau khi nhận được thư Aliosa, cô rất muốn được huy chương; cô
tưởng tượng rất rõ vẻ mặt của Aliosa khi cô nói với anh điều đó.

Jenia đến sớm hơn giờ hẹn. Svetlana còn bận việc bếp núc, Petia mở cửa

cho Jenia.

- Cậu lại sáng tạo cái gì đó? - Jenia hỏi khi qua phòng.
- Biết nhiều chỉ tổ chóng già. - Cậu bé lúng búng trong mồm.
- Không, chị nói thật mà! Lại lắp đài à?
- Em lại phải giảng giải cho chị làm gì cơ chứ. Đằng nào thì chị cũng

chẳng hiểu gì cả cơ mà. - Cậu bé vẫn hí húi làm, trả lời cô gái - Vâng, lắp
đài!

- Theo bản thiết kế của em ư?
- Chắc là không theo bản của chị...
- Theo chị thì hình như em phá nhiều hơn là lắp!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.