TUỔI 17 - Trang 502

Sáng thứ bảy Catia tỉnh giấc với cảm giác như cô tỉnh giấc trong đêm

giao thừa từ khi còn nhỏ, biết trước ông già tuyết có dành cho cô một món
quà giấu đâu đó. Với mục đích đó cô thường treo trên thành ghế một chiếc
tất dài, tuy rằng mỗi năm cô thấy món quà lại được cất ở một chỗ khác,
hình như ông già tuyết cố tình giấu kín hơn: trong chiếc giày, dưới gối,
dưới đống quần áo hoặc buộc vào thành giường thật kín đáo, vì thế lần nào
cũng phải tìm mãi mới thấy. Hôm nay cô bỗng dưng nhớ lại cảm xúc đáng
yêu đó và chính cô đang sống lại những giờ phút đó.

Bố đã đi làm, mẹ đi chợ. Catia chạy chân đất qua bên kia phòng, quay số

tám hỏi giờ. Nghe thấy có giọng trả lời mấy giờ cô rất hài lòng quay lại
giường vì biết điện thoại vẫn làm việc.

Bây giờ cô cảm giác như sống, học tập và làm việc thú vị hơn, đẹp đẽ

hơn, dễ dàng hơn. Máy điện thoại giúp ta biết bao điều thuận tiện. Không
cần ra khỏi phòng cô có thể nói chuyện với Moscva, Svelovs, Vladivostoc,
với tất cả mọi nơi trên đất Liên Xô và cả với nước ngoài nữa. Catia chả có
việc gì và cũng chả có người quen ở tỉnh khác hoặc ở nước ngoài, nhưng
điều đó chẳng sao. Cái chính là có điều kiện như vậy, còn có sử dụng điều
kiện đó hay không là việc của cô.

Máy điện thoại bỗng reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Catia. “Ai có

thể gọi điện cho mình nhỉ? Chắc lại hỏi về Csana nào đó thôi” - Cô nghĩ thế
nhưng lại vội vã chạy ngay đến máy điện thoại:

- Alô!
- Ai nghe máy đấy? - Cô nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên trong

máy.

- Thế chị cần ai ạ?
- Cô Catia Ivanova.
- Tôi nghe đây.
- Chào bạn Catia. Raia nói đây mà. Không nhận ra giọng mình à? Raia

Loghinova đây mà.

- Ồ! Ồ! Nhưng sao bạn lại biết số điện thoại của mình nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.