TUỔI 17 - Trang 503

- Nina Cosinscaia bảo cho mình biết mà. Bạn ấy bảo mình là hôm nay

các bạn sẽ đi mua quà. Catia à, mình không đi lao động với các bạn được
nhưng mình làm chỗ khác cũng có được một ít tiền... - Raia báo cho bạn
biết và vội vàng nói thêm. - Tự mình kiếm ra đấy.

- Kiếm được bao nhiêu?
- Một trăm rúp.
- Ồ! Nhiều hơn bọn mình đấy. Thế bạn làm ở đâu mà lắm tiền thế?
- Chỗ bố mình, làm thế nào để chuyển số tiền đó cho các bạn được nhỉ?
Catia nhớ là bố của Raia phụ trách một cơ sở thương mại nào đó nên rất

có thể là Raia nói thật, nhưng không biết tại sao cô lại không tin lắm.

- Hay là bạn đến nhà mình vậy! - Catia đề nghị bạn, - Jenia và Svetlana

cũng sắp đến đây đấy...

- Ừ, mình sẽ đến.
- Thế bạn nói chuyện ở đâu đấy?
- Ở nhà mình.
- Nhà bạn có điện thoại à? Thế mà mình không biết. Số điện bao nhiêu?
Ghi xong số điện thoại của Raia. Catia vội vã tập vài động tác thể dục và

mặc quần áo. Câu chuyện vừa rồi Raia vẫn để lại trong lòng cô một cảm
giác không vui.

“Không biết nó nói dối làm gì cơ chứ? Dĩ nhiên là nó chẳng làm ở đâu cả

mà chỉ xin tiền của bố để khỏi phải đến xưởng máy lao động”.

Càng nghĩ Catia càng thấy giận. Cô định vạch trần sự dối trá đó và

không nhận tiền của Raia. Vừa chải đầu cô vừa tưởng tượng xem cuộc nói
chuyện sắp đến sẽ xảy ra thế nào và cô bắt đầu lựa chọn lời lẽ để vạch mặt
Raia bắt cô ấy phải thú nhận sự thật.

Jenia và Svetlana đến thật là đúng lúc.
- Bạn sẵn sàng chưa? - Jenia hỏi và không vào phòng. - Nào đi thôi!
- Mình sẵn sàng rồi, nhưng còn phải đợi một lát. Raia sắp đến rồi đấy.

Các bạn ơi, vào đây đi.

- Nhưng bọn mình không cởi áo khoác ngoài đâu. - Jenia báo trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.