cũng là giai đoạn mà chúng ta có những ký ức định hình nhân cách nhiều
nhất.
Thời thanh niên là giai đoạn của nhiều cái đầu tiên, bao gồm cả nỗ lực đầu
tiên của ta nhằm hình thành những câu chuyện cuộc đời. Khi ta dần có khả
năng – và hứng thú với – tư duy trừu tượng, ta bắt đầu sắp xếp các câu
chuyện lại với nhau để tìm hiểu xem chúng ta là ai và tại sao. Khi các mạng
lưới xã hội của ta mở rộng dần từ giai đoạn thiếu niên sang những năm 20
tuổi, ta kể lại những câu chuyện này với người khác và với chính mình. Ta
sử dụng chúng để có cảm giác mạch lạc khi chuyển từ nơi này sang nơi
khác.
Những câu chuyện mà ta kể về chính mình dần trở thành các khía cạnh của
ta. Chúng bộc lộ sự phức tạp riêng biệt của ta. Cùng một lúc, chúng cho
thấy bạn bè, gia đình và văn hóa. Chúng cho thấy tại sao chúng ta sống như
vậy từ năm này sang năm khác.
Tôi thường giúp khách hàng xây dựng các danh tính chuyên nghiệp bằng
cách lắp ghép những câu chuyện có ý nghĩa về chính họ, những câu chuyện
họ có thể đem ra kể trong những buổi phỏng vấn xin việc. Những câu
chuyện cá nhân về các mối quan hệ tình cảm thì thường đòi hỏi khéo léo
hơn. Khi không có các bản sơ yếu lý lịch để sắp xếp lại những trải nghiệm
với bạn bè và người tình, hay những buổi phỏng vấn yêu cầu ta suy ngẫm,
thì những ký ức định hình nhân cách riêng tư nhất của ta có thể được ráp lại
với nhau theo những cách lạ lùng, hay thậm chí là đau đớn. Mặc dù một vài
câu chuyện trong số này có thể không được kể, nhưng không có nghĩa
chúng ít ý nghĩa hay sức ảnh hưởng hơn. Nghiên cứu – và kinh nghiệm
chữa trị – chỉ ra rằng những câu chuyện không được kể này phần lớn
thường về sự tủi nhục.
Cũng như đối với Cathy, sức mạnh của những câu chuyện cá nhân không
được kể này có thể lặng lẽ thắt nút trong tâm trí ta mà không ai, đôi khi là
chính bản thân ta, nhận ra được. Những câu chuyện này thường được tìm