không muốn đó là một công việc lặp đi lặp lại hàng ngày. Cuộc đời của cậu
cần phải độc nhất vô nhị.
Tôi không hoàn toàn phản đối.
Sự khác biệt là một phần căn bản của cái tôi. Ta phát triển nhận thức rõ hơn
về bản thân bằng cách gia cố những ranh giới giữa bản thân và người khác.
Tôi là tôi vì tôi khác biệt với những người xung quanh. Cuộc đời của tôi có
ý nghĩa vì nó không diễn ra y hệt như cuộc đời người khác. Sự khác biệt
góp phần hình thành nên con người. Nó tạo ra ý nghĩa cho cuộc đời chúng
ta.
Nhưng khác biệt thường đơn giản. Giống như cách dễ nhất để giải thích về
màu đen là nói rằng nó ngược với màu trắng, thông thường, điều đầu tiên ta
biết về bản thân không phải là bản chất của chúng ta – mà là cái không phải
là bản chất của ta. Ta định nghĩa mình không phải thế này, không phải thế
kia, như cách Ian nhanh chóng nói rằng anh không muốn ngồi bàn giấy cả
ngày. Nhưng tự xác định bản chất của mình không thể dừng ở đó. Danh tính
hay sự nghiệp không thể xây dựng được từ những gì bạn không muốn. Ta
phải chuyển từ một cái tôi tiêu cực, hay cảm nhận về những gì không phải
là mình, thành cái tôi tích cực, cảm nhận về bản chất của chính mình. Điều
này cần có sự can đảm.
Để dũng cảm hơn trong việc xác định bản chất của mình, cần đến sự quả
quyết. Ian cần thay đổi từ việc nói về những điều cậu sẽ không làm sang
những gì cậu sẽ làm. “Chống lại điều gì đó thường đơn giản,” tôi nói.
“Nhưng cậu tán thành điều gì?”
Với Ian, khẳng định tức là tuân theo. Với việc bắt đầu một sự nghiệp, cậu
hình dung rằng mình sẽ chấp nhận nhiều thập kỷ luôn giữ nguyên trạng.
Đồng ý với một thứ cụ thể cũng giống như từ chối một cuộc sống thú vị và
không giới hạn. Thực tế thì ngược lại. Nếu Ian không đồng ý với bất kỳ thứ
gì thì cuộc đời của cậu sẽ trở nên nhạt nhòa và hạn chế.