là cảm thấy như bước tiếp theo của cậu sẽ quyết định vĩnh viễn cuộc đời
của cậu về sau.
“Vậy cậu sẽ xây dựng trên nền móng nào?” Tôi hỏi.
“Ý cô là với công việc ấy ạ?” Ian hỏi.
“Cậu cần phải làm việc. Cuộc đời cần công việc.”
“Mỗi phần khác nhau trong con người tôi muốn làm những việc khác
nhau.”
“Đúng, tôi hiểu,” tôi nói. “Vậy cậu sẽ bắt đầu với phần nào?”
Ian thở dài. “Tôi không biết.”
“Cậu không biết?” tôi hỏi. “Thiết kế kỹ thuật số thì sao?”
“Thực ra gần đây tôi đã gửi đơn xin một vài công việc tương tự,” cậu
ngượng ngùng nói. “Nhưng tôi thậm chí còn không được mời phỏng vấn.
Tôi nghĩ rằng tôi có thể dễ dàng tiến bước một khi đã quyết định muốn làm
gì. Một công việc văn phòng có vẻ không tệ, đặc biệt là khi tôi nhận ra
mình còn không kiếm được một việc như thế.”
Tôi lắng nghe trong khi Ian nói.
“Tôi vẫn nghĩ về công ty ở D.C.,” cuối cùng cậu nói. “Cô biết đấy, công ty
mà tôi nói có chương trình thực tập thiết kế kỹ thuật số. Nhưng tôi sẽ chẳng
bao giờ được nhận. Rõ ràng là vậy.”
“Tôi không thấy điều này có gì rõ ràng. Hãy nói về hồ sơ của cậu,” tôi nói.
Sau vài lần tham gia hội đồng tuyển dụng, tôi cũng biết khá nhiều về việc
tại sao một người ở độ tuổi 20 lại được chọn cho một vị trí mà nhiều người
thèm muốn. Tôi đã đọc qua hàng trăm hồ sơ xin việc và thấy những con số