TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 138

thần và các con cô ta đều trống rỗng, người đàn bà theo sau cũng không có
mặt, người đàn bà thường mang những vòng lửa ngoằn ngoèo như rắn trên
đầu ấy, vẫn đập tay, vừa khóc vừa nhảy múa.
Tôi kể lại giấc mơ cho Vercueil nghe.
Anh ta hỏi "Có thật thế không?"
"Thật ư? Tất nhiên là không rồi. Nó cũng chẳng đáng tin cậy nữa kia.
Florence thì có dính dáng gì đến Hy lạp. Những hình bóng trong giấc mơ
có ý nghĩa khác. Đó chỉ là dấu hiệu về những vật khác thôi"
Anh ta hỏi vặn "Có thật thế không? Cô ta có thật không?" khiến tôi cụt
hứng tuy vẫn không chịu tránh né. "Bà còn thấy gì khác nữa?"
Tôi cảm thấy phải theo đà câu chuyện, khẽ đáp "Thấy gì khác nữa? Còn gì
khác nữa sao? Anh biết à?"
Anh ta lắc đầu, vẻ chán ngán.
Tôi nói "Mấy ngày qua anh biết tôi thế nào rồi. Tôi vẫn đứng bên bờ sông
chờ đến lượt. Chờ xem có ai chỉ đường cho tôi qua sông. Từng ngày từng
phút tôi vẫn ở đây chờ. Đó là những gì tôi thấy. Anh cũng thấy chứ?"
Anh ta không nói gì.
"Cái lý do tôi chống việc quay lại bệnh viện là nếu vào đó họ sẽ bắt tôi ngủ.
Đó là cách họ làm đôi với động vật, do lòng tốt của họ thôi, nhưng họ cũng
làm như thế với con người. Họ sẽ bắt tôi ngủ mà không được mơ thấy gì
hết. Họ sẽ buộc tôi phải ăn quả độc để ngủ lơ mơ, để ngã xuống sông chết
đuối và trôi đi. Vì vậy tôi không bao giờ qua sông được. Tôi không chịu để
điều đó xảy ra. Tôi đã mất bao nhiêu công phu không thể nhắm mắt được.
Vercueil hỏi "Vậy bà muốn thấy gì?"
- Tôi muốn thấy anh thực sự là thế nào
Anh ta nhún vai, tần ngần "Vậy tôi là ai?"
- Là người thôi. Một người không mời mà đến. Tôi chỉ nói được thế
thôi. Anh có thể nói thêm được gì nữa không?
Anh ta lắc đầu "Không".
Tôi nói "Nếu anh muốn làm gì giúp, tôi nhờ anh lắp bộ ăng ten cho cái
đài".
- Bà không muốn tôi đem ti vi lên cho bà ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.