TUỔI SẮT ĐÁ - Trang 139

- Tôi chẳng có lòng dạ nào coi ti vi. Tôi sẽ phát ốm với nó.
- Coi ti vi làm sao mà ốm được. Đó chỉ là hình ảnh.
- Không phải chỉ có hình ảnh. Sau hình ảnh là những con người. Họ
phát những hình ảnh ấy để làm người ta phát ốm. Anh biết tôi nói gì chứ.
- Hình ảnh không thể làm cho bà ốm được.
Đôi khi như anh ta muốn trái ý tôi, khiêu khích tôi, gây sự với tôi, xem tôi
bực mình như thế nào. Cách anh ta nói đùa vụng về, chẳng hấp dẫn tí nào,
lại khiến tôi muốn ngả theo.
- Tôi chỉ yêu cầu anh lắp giùm ăng ten thôi.
Anh ta xuống nhà. Lát sau khệ nệ bưng ti vi lên gác. Anh ta để ti vi quay
mặt vào giường, lắp ăng ten, bật mở rồi đứng sang một bên. Lúc đó đang là
buổi chiều. Một ngọn cờ phấp phới trên nền trời xanh. Một đội kèn chơi
quốc thiều nước Cộng hoà.
Tôi bảo "Tắt đi".
Anh ta càng vặn to hơn.
Tôi hét "Tắt ngay đi!"
Anh ta quay lại nhìn mắt tôi đang long lên. Rồi tôi ngạc nhiên thấy anh ta
ngọ nguậy, ngoáy mông, giang tay, búng ngón tay, không ngờ anh ta có thể
nhảy múa theo điệu nhạc. Miệng anh ta còn lẩm bẩm nữa. Lẩm bẩm những
gì tôi không hiểu.
Tôi lại hét "Thôi đi!"
Một bà già đã rụng hết răng lên cơn điên. Chắc anh ta thấy tôi rất lạ. Anh ta
vặn nhỏ tiếng.
- Thôi đi!
Anh ta tắt ti vi, khẽ nói "Bà đừng thất vọng thế"
- Vercueil, anh đừng dở hơi, đừng đùa thế, đừng có đem tôi ra đùa.
- Nhưng sao bà lại có tâm trạng thế được?
- Vì tôi sợ xuống địa ngục sau khi cứ phải nghe mãi bài Die stem.
Anh ta lắc đầu nói "Bà yên tâm. Nên kiên nhẫn đi. Mọi thứ sắp kết thúc cả
rồi".
- Tôi không có thì giờ để mà kiên nhẫn được. Anh có thể có thì giờ,
nhưng tôi thì không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.